Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 91. Ba Tháng Trôi Qua, Thẹn Thùng 6

Chương 91. Ba Tháng Trôi Qua, Thẹn Thùng 6

Đợi thời gian dự tính sắp tới rồi, Vệ Thế Quốc lúc này mới từ trên giường xuống phòng bếp xem thử, khoai lang chín rồi, thịt heo giò heo hầm đậu nành trong nồi cũng đã nhừ, anh cũng không quản nữa, đặt ở trong nồi còn nóng.

Vừa vào phòng thì nhìn thấy vợ anh thức dậy, nói: “Mới bảy giờ rưỡi, nằm tiếp thêm chút nữa?”

“Cũng không còn sớm, ăn xong em đi qua mấy thím mấy chị bên kia làm quần áo, mấy ngày này phải nhanh chóng làm cho xong đồ đông của anh.” Tô Tình nói, hôm nay lạnh hơn hôm qua, trên người anh bây giờ chỉ mặc hai lớp, một cái ở bên trong một cái khoác bên ngoài, áo bên ngoài chỉ là nửa bông thôi.

Vệ Thế Quốc cười cười.

Tô Tình đánh răng rửa mặt xong liền cùng anh cùng nhau ăn bữa sáng, không nỡ đem hai cái giờ heo ăn mất, giờ ăn một cái, còn một cái giữ để buổi trưa ăn, chẳng qua ăn không ít đậu nành, thực là ngon miệng quá mà.

“Em đi ra ngoài nhé.” Tô Tình đúng là được voi đòi tiên, bát đũa ăn xong cũng quăng cho anh, cầm đi mấy miếng vải cùng bông vải của quần áo anh liền đi mất.

Đi qua bên này cùng mọi người bận rộn. Vợ Cương Tử, mẹ Hắc Tháncũng đang làm quần áo, cùng nhau làm cũng có người trò chuyện, thuận tiện nói mấy chuyện trong nhà.

Ví dụ tin tức linh thông như mẹ Hắc Thán thì nói chuyện trước đây không biết thanh niên tri thức Tôn đắc tội ai mà bị người ta đánh cho bầm tím mặt mày.

Tô Tình nghe xong trong lòng cũng trộm cười.

Cũng không lâu sau Vương Mạt Lị cũng qua, cô ấy là đi tìm Tô Tình nói chuyện, nghe Vệ Thế Quốc nói cô ở bên này nên mới qua đây, cười nói: “Mấy chị em không phiền khi em ở đây với mọi người chứ?”

“Cái này có gì mà phiền chứ?” Vợ Cương Tử cười.

“Trên người cô bôi cái gì vậy, mùi trên người thơm như vậy?” Mẹ Hắc Thán nói

Vương Mạt Lị cười hì hì, còn có thể là gì chứ, đương nhiên là Bạch Tước Linh mà Tô Tình cho cô rồi, đúng là thích hợp để bôi lúc này, mùi hương thật là quá thơm đi, hơn nữa cô chỉ bôi có chút ít thôi đấy.

Tô Tình nhìn vào trong làn trúc Vương Mạt Lị cầm sang, mắt nhất thời sáng lên: “Sợi len ư?”

Chính là lúc nãy trên đường vừa qua đây, Tô Tình còn suy nghĩ đấy, nghĩ gì ư? Đương nhiên là muốn đan cho Vệ Thế Quốc một chiếc áo len rồi.

Chủ yếu là bên này quá lạnh, Vệ Thế Quốc mặc quần áo cũng không nhiều, người đàn ông thô lỗ luôn ỷ vào mình thân thể cường tráng chẳng hề để ý vấn đề này, đều dựa vào khả năng của bản thân chịu qua mùa đông.

Nhưng Tô Tình đã tới, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn như vậy, nghĩ rằng nếu như có một chiếc áo len mặc ở trong vậy thì ấm áp biết bao.

Vậy không cần làm phiền tới bên cha mẹ của cô nữa, cô nghĩ nếu có ai đi lên thị trấn thì nhờ mua một chút là tốt rồi.

Cô biết đan len, mấy cái thủ công này cô đều rất thích làm cho nên biết.

Lại có trên người cô mặc một chiếc, mẹ Tô đan cho cô, mặc dù lúc này kiểu cách đơn giản một chút, nhưng giữ ấm lại rất tốt.

Ngược lại không nghĩ rằng Vương Mạt Lị cũng có.

“Sợi len không rẻ đâu nhỉ?” Mẹ Hắc Thán cũng kinh ngạc nói.

Vợ Cương Tử liếm liếm môi nói: Vợ của em trai em cũng mua một cân, đắt chết người luôn đấy!’

Tô Tình cũng hỏi giá tiền, Vương Mạt Lị liền nói giá ra, Tô Tình cũng tậc lưỡi, cái này cũng sắp bằng nửa năm tiền công của người ta rồi.

“Cô mua lúc nào đấy?” Tô Tình lại hỏi.

“Là hôm qua, sao vậy, cô muốn mua à?” Vương Mạt Lị cười nói, tiền của cô ấy để dành, cất rất nhiều năm rồi chính là muốn đan cho bản thân một chiếc áo len.

Vợ Cương Tử cùng mẹ Hắc Thán cũng nhìn Tô Tình, Tô Tình nhẹ gật đầu nói: “Tôi thì không cần rồi, là Thế Quốc, tính cả là chiếc áo khoác này thì cũng không có đồ gì để chống lại mùa đông nữa, trời lạnh hơn làm sao chịu nổi chứ?”

“Cô cũng quá đau lòng Vệ Thế Quốc nhà cô rồi. Mấy ngày trước còn nhờ tôi làm đôi ủng bông cho Vệ Thế Quốc, sợ anh ta lạnh chân, hôm nay lại muốn đan áo lên cho anh ta?” Vương Mạt Lị kinh ngạc nói.

Tô Tình nhờ cô ấy giúp đỡ làm đôi ủng, chẳng qua không phải không công, đem một hộp Bạch Tước Linh mới cho cô ấy, còn làm cho Vệ Thế Quốc mấy đôi tất nữa.

“Anh ấy còn chưa mang đâu, trên người cái gì cũng không có, còn không phải tôi lại sắp xếp cho anh ấy sao?” Tô Tình nói.

“Thật ê răng quá đi, chưa gặp qua ai thương đàn ông như cô đâu.” Vương Mạt Lị nói.

Vợ Cương Tử cùng mẹ Hắc Thán cũng cười.

Đây còn không phải yêu chiều sao, có cái gì cũng nghĩ tới trên người Thế Quốc đấy, người vợ như vậy đúng là không có gì để chê rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận