Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 92. Ba Tháng Trôi Qua, Thẹn Thùng 7

Chương 92. Ba Tháng Trôi Qua, Thẹn Thùng 7

Tô Tình cười liếc Vương Mạt Lị một cái, Vương Mạt Lị nói: “Lúc trước cô không nói, khó khăn lắm mới được một chuyến vào thành đấy.”

“Tôi cách lần kiểm tra trước cũng không lâu, hai ngày nay tìm thời gian đi một chuyến, không biết xe lừa nhà chú Từ còn dùng không?” Tô Tình nói.

“Cái này chắc chắn là mượn không được rồi, đều đi kéo xay bột cả rồi, xay năm cân lương thực được một lượng đấy, người ta bận lắm kìa.” Vợ Cương Tử nói.

Mẹ Hắc Thán cũng gật đầu.

“Lúc này chắc đang bận xay bột gì đó.” Vương Mạt Lị cũng nói.

Tô Tình tỏ vẻ tiếc nuối, chẳng qua cũng hỏi bọn họ có gì muốn mua không? Cô xác thực muốn cùng Vệ Thế Quốc vào thành một chuyến, lần sau là cuối năm, lúc đó cô muốn về nhà mẹ đẻ chơi.

Chẳng qua cũng không có gì muốn mua cả, Tô Tình cũng không vội vào thành, trước vẫn là dùng ba ngày làm xong chiếc áo khoác cho Vệ Thế Quốc, lúc đấy mới chuẩn bị đi vào thành.

“Ngày mai thì có thể biết là em trai Tiểu Vệ hay em gái Tiểu Vệ rồi.” Tô Tình buổi tối hôm đó ngồi trên giường, tâm tình vui vẻ nói.

Vệ Thế Quốc vô cùng mong đợi, dù vợ anh đã mơ thấy thì chắc chắn đúng rồi nhưng vẫn muốn để bên bệnh viện xác nhận lại lần nữa.

“Em ngủ sớm đi nhé, ngày mai còn phải dậy sớm.” Vệ Thế Quốc hôn cô rồi nói.

“Sáng mai chúng ta lại đến quán kia ăn được không anh?” Tô Tình háo hức hỏi.

“Được.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Tô Tình thỏa mãn, trong nhà mấy ngày nay đều có thịt ăn nhưng mà cô vẫn muốn ăn món mì bò thêm đùi gà mà lần trước lúc đi khám thai đã từng ăn, cô vẫn nhớ nhung nó cho đến giờ.

Chắc là do chấp niệm quá lớn đến nỗi buổi tối ngủ đã nằm mơ thấy mình đang ăn đùi gà. Vệ Thế Quốc thì mơ thấy anh đang ôm con trai và con gái bụ bẫm trong lòng, vô cùng đắc ý.

Dù giấc mơ không giống nhau nhưng sáng hôm sau hai người họ đều tỉnh dậy trong tinh thần sảng khoái. Luộc trứng gà, pha sữa, ăn uống đơn giản thế thôi rồi đi.

“Hôm nay trời lạnh quá, anh có lạnh không? Mặc thêm một cái áo ấm nữa nhé.” Tô Tình nhìn anh nói.

“Anh không lạnh, em thì sao?” Vệ Thế Quốc nhìn cô hỏi.

Tô Tình còn mang cả khăn quàng cổ nữa nên cũng không thấy lạnh.

Sáng sớm ra ngoài cô còn bôi cả kem dưỡng ẩm loại tan trên da, không dám bôi kem của Pechoin nhưng kem dưỡng ẩm có thể tan trên da thì không có vấn đề gì, cô còn bôi luôn cho Vệ Thế Quốc.

Trời lạnh thế này mà không bôi chút kem để dưỡng ẩm thì da sẽ cực kỳ khô.

“Anh quấn em như đòn bánh tét rồi này.” Tô Tình cười nói.

Vệ Thế Quốc cười rồi hai người vừa đi đường vừa nói chuyện, vốn dĩ con đường rất xa nhưng hai người họ cứ nói chuyện như thế nên cảm giác không bao lâu sau đã đến quán ăn ở ngoại ô kia.

Tô Tình với Vệ Thế Quốc đi ăn trước, lần này không ăn mì bò mà ăn mì dê, đùi gà cũng không có nhưng Vệ Thế Quốc gọi thêm một phần thịt dê nữa.

Vì vậy nên Tô Tình vô cùng hài lòng.

Vệ Thế Quốc tính tiền rồi dẫn cô đi, lúc này mới cười nói: “Em thích ăn thịt dê như vậy sao?”

“Thích là cái chắc rồi, thời tiết này sao mà lại không thích ăn thịt dê chứ.” Tô Tình nói.

“Đội sản xuất bên chị cả có nuôi dê, hai hôm sau anh đi nói với chị cả đợi lúc tuyết rơi mà giết dê thì nhờ chị ấy mua giúp chúng ta nửa cánh sườn dê nhé?”

“Có nhiều quá không anh?” Tô Tình hơi do dự.

“Cũng chỉ khoảng 10 cân thôi, không nhiều đâu em.” Vệ Thế Quốc lắc đầu.

“Lần trước anh mang bánh đào xốp về em còn chưa ăn, anh mang qua cho mấy đứa nhỏ luôn nhé.” Tô Tình cười nói.

“Không cần đâu, em giữ lại ăn đi.” Vệ Thế Quốc nói.

“Món đó em ăn nhiều rồi, anh cầm qua dỗ bọn nhỏ đi.” Tô Tình quở trách.

Vệ Thế Quốc cười cũng không nói gì nữa, hai người ăn uống no đủ rồi thì tàn tàn đi bộ đến bệnh viện huyện.

Tô Tình rất bình tĩnh làm kiểm tra, kết quả rất nhanh đã có, là song sinh không lệch vào đâu được.

Vệ Thế Quốc cứ mỉm cười mãi, bác sĩ cũng rất vui, suy cho cùng thì rất khó mang thai đôi, còn chỉ cho anh nhìn bọn nhỏ nhưng cả hai đều không lớn vẫn còn nhỏ.

Vệ Thế Quốc liền hỏi bác sĩ những vấn đề cần chú ý.

Bác sĩ cũng rất dễ chịu nói chuyện với anh, nhưng mà do khí sắc Tô Tình rất tốt nên bà ấy không cảm thấy cô có vấn đề gì cả, cuối cùng thì đã không uổng công ăn trứng gà với thịt.

Từ bệnh viện đi ra, Vệ Thế Quốc đều dìu vợ anh, làm cho Tô Tình không biết làm sao.

“Anh bảo cô khi nào mới đến vậy nhỉ?” Tô Tình hỏi.

“Hôm kia anh có đi hỏi thầy, thầy bảo còn khoảng nửa tháng nữa cô mới đến.” Vệ Thế Quốc trả lời, hôm kia ở nhà gói sủi cảo nên anh mang qua biếu thầy một phần.

Tô Tình gật đầu, có bác sĩ Trung y ở trong nhà cô cũng yên tâm, dẫu sao cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì, dù là nghe nói nhiều nhưng không phải tự mình ra trận, đặc biệt là có hai đứa trẻ lận đó, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận