Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 93. Ba Tháng Trôi Qua, Thẹn Thùng 8

Chương 93. Ba Tháng Trôi Qua, Thẹn Thùng 8

Khám thai xong Tô Tình liền dẫn Vệ Thế Quốc đến cửa hàng bách hóa.

Lần này đến là để mua len sợi, những đồ khác ngược lại không thiếu nhiều. Vì vậy cô nghĩ một chút rồi mua ba cuộn len, một cuộn cho Vệ Thế Quốc, hai cuộn còn lại cho cha mẹ cô, lần này trở về mang cho họ mỗi người một cái áo len.

Thế là tiền mang theo soạt một cái liền đi mất.

“Những đồ khác qua hai hôm nữa anh đi qua bên kia mua cho.” Vệ Thế Quốc nhỏ giọng nói.

Tô Tình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nếu mua nhiều quá sẽ bị người khác để ý vì vậy hai người mua xong mấy món này thì chuẩn bị lên đường về nhà.

“Anh xem bên đó là ai vậy?” Lúc hai người đi qua tiệm cơm Quốc Doanh thì Trần Tuyết nhìn thấy hai người bọn họ, dời mắt liền nói.

Ngồi đối diện cô ta không phải Bùi Tử Du thì là ai? Bùi Tử Du nhìn ra bên ngoài thấy hai người họ, sắc mặt lập tức lúng túng.

Vốn tưởng là chỉ đi ngang qua thế nhưng Vệ Thế Quốc lại bảo Tô Tình đứng ngoài đợi chút, anh mang giỏ vào mua bánh bao ra.

“Vệ Thế Quốc.” Trần Tuyết chào hỏi.

Vệ Thế Quốc sau khi gật đầu với cô ta thì liếc nhìn Bùi Tử Du nhưng không nói gì, trực tiếp nói với nhân viên quán:

“Năm cái bánh bao thịt gói lại mang đi nhé.”

Móc tiền với phiếu ra trả rồi cầm 5 cái bánh bao thịt được bọc giấy dầu đi ra. Bùi Tử Du thấy Tô Tình cười đón Vệ Thế Quốc, Vệ Thế Quốc ôm cô đi hướng ngược lại, nhìn thấy cảnh này sủi cảo trước mặt anh ta cũng chẳng còn hương vị gì.

Trần Tuyết nói: “Em nghe nói hôm nay thanh niên trí thức Tô cùng Vệ Thế Quốc vào thị trấn khám thai.”

“Anh biết, em không cần cố tình nhắc anh.” Bùi Tử Du nói.

Trước đây anh ta rất tự tin cứ nghĩ rằng Tô Tình là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, tất cả những gì cô làm chỉ là muốn thu hút sự chú ý của anh ta mà thôi, nhưng bây giờ anh ta lại không cho rằng như thế nữa.

Anh ta tuy rằng tự cao tự đại nhưng cũng không phải tên ngốc, không đến nỗi nhìn không ra Tô Tình cuối cùng có phải thay lòng đổi dạ hay không.

Bởi vì đã lâu như vậy rồi nhưng Tô Tình căn bản không có để ý gì đến anh ta, thậm chí khi anh ta đi tìm cô, cô còn đề phòng, cảnh giác như gặp phải cái thứ gì ấy.

Mà với Vệ Thế Quốc thì sao? Nhìn nụ cười trên mặt cô xem, hơn nữa vì Vệ Thế Quốc mà cô không chê bai cuộc sống làm ruộng khổ cực dưới nông thôn.

Trước đây lúc thích anh, anh cũng bảo cô đi làm đồng nhưng cô không làm, thế mà ở với Vệ Thế Quốc thì cô lại sẵn lòng làm.

May phước cho anh cô ta lúc trước còn nói thích anh cái gì đó nữa đấy, cái kiểu thích này cũng quá là rẻ mạt!

Trần Tuyết nhìn ra anh ta không vui nhưng không hiểu vì cái gì mà không vui, trước kia anh Bùi không thích thanh niên trí thức Tô, cô lại quấy rầy mãi nhưng anh Bùi trước giờ đều không quan tâm cô.

Thế mà hôm nay thanh niên trí thức Tô toàn tâm toàn ý chung sống với Vệ Thế Quốc, anh Bùi lại không vui.

Nhưng Trần Tuyết không phải kiểu người dễ dàng bị đả kích như thế, cô cười nói: “Anh Bùi, anh nên vui mừng cho thanh niên trí thức Tô mới phải, anh vẫn luôn xem cô ấy là em gái mà, bây giờ cô ấy có nơi trở về của mình rồi thì anh phải mừng cho cô ấy chứ.”

“Nơi trở về? Vệ Thế Quốc thì là cái nơi trở về gì chứ.” Bùi Tử Du lạnh nhạt nói.

Chỉ là một tên tá điền thô tục lỗ mãng mà thôi, biết được mấy chữ mà đòi ở cùng với Tô Tình? Có cùng ngôn ngữ và lý tưởng không? Có thể cho cô cuộc sống tốt đẹp không? Tương lai thì sao?

Cả đời này Tô Tình mà ở với tên tá điền đó thì chỉ có bán mặt cho đất bán lưng cho trời, rồi vây quanh con cái và bếp núc.

Dĩ nhiên bây giờ có nhà mẹ thương cô nhưng nhà mẹ có thể cả đời thương con gái đã gả ra ngoài sao? Đợi lúc mấy người Tô Cảnh Văn đều kết hôn sinh cháu nội trai, cháu nội gái rồi thì đến lúc đó họ chỉ thương cháu nội trai, cháu nội gái thôi.

“Vệ Thế Quốc thật ra rất tốt đó, là người chân thành chăm lo cho gia đình, đối xử với thanh niên trí thức Tô cũng rất tốt, anh nhìn nụ cười trên mặt thanh niên trí thức Tô cũng có thể nhìn ra mà, cô ấy hoàn toàn không hối hận vì đã gả cho Vệ Thế Quốc. Hơn nữa anh Bùi anh có nghe nói không, năm nay thanh niên trí thức Tô muốn dẫn Vệ Thế Quốc về nhà đón Tết đó.” Trần Tuyết nhắc anh ta.

Đã nghe nói, bây giờ Bùi Tử Du nghe ngóng khá nhiều chuyện của Tô Tình. Bề ngoài thể hiện rằng đó là em gái nhà hàng xóm, đương nhiên không thể không biết gì cả nên phải quan tâm nhiều một chút. Anh ta vẫn luôn nói với bên ngoài như thế đấy.

Vì vậy cũng biết chuyện này, so với lúc biết Tô Tình thật sự có thai còn làm anh ta cảm thấy khó tin hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận