Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 95. Chăm sóc trên giường 1

Chương 95. Chăm sóc trên giường 1

Vương Mạt Lỵ không khỏi bật cười: "Nhưng Vệ Thế Quốc coi thường cô ta, cô đừng nhìn Vệ Thế Quốc một mực độc thân đến khi gặp được cô là không có lý do, thật ra có rất nhiều lý do đấy, những cô gái giống như vậy vốn dĩ không lọt được vào mắt anh ta, ngược lại là không ngờ cuối cùng cô lại lọt vào trong tay anh ấy, chuyện này giống như là vỏ quýt dày có móng tay nhọn vậy!" Cô ấy cảm thán như vậy.

Sắc mặt Tô Tình lúc này mới chuyển biến tốt, hừ nói: "Ngược lại tôi còn muốn xem xem là em trai nào có thể thu phục được yêu tinh này nhà cô!"

Vương Mạt Lỵ cười mắng, tiếp tục nói: "Cô còn chưa biết Vương San Hô chê bai Vệ Thế Quốc thế nào, chê anh ta không hiểu thư tình, không biết nói chuyện, giống y như một khúc gỗ, gả cho người như vậy, còn không phải nhàm chán chết sao?"

"Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, Thế Quốc nhà tôi sao có thể nghĩ đến một cô gái lưu manh như vậy? Còn chê bai, thật là ngựa không biết mặt đường trâu không biết giác cong!" Tô Tình không chút nể mặt nói.

Vương Mạt Lỵ cười: "Cô đang coi Vệ Thế Quốc như bảo vật sao?"

"Vốn dĩ anh ấy chính là bảo vật, là bảo bối lớn của tôi." Tô Tình nói.

Đúng lúc Vệ Thế Quốc đứng ngoài cửa, vừa thu lượm củi đốt ở sau nhà, đều phải chất thành đống thật cẩn thận, tránh cho đến lúc bị ướt không đốt được.

Nhưng không ngờ lúc quay lại đã nghe được cuộc đối thoại này, khóe miệng liền giương lên thật cao, chưa muốn đi vào, còn muốn nghe thêm đôi câu vài lời khen ngợi của vợ anh.

Thế nhưng hai người bên trong lại thay đổi đề tài nói chuyện, nguyên nhân là do Vương Mạt Lỵ không chịu nổi cảnh Tô Tình khen chồng cô như vậy, đúng là không sợ xấu hổ.

Nghe hai người nói đến chuyện khác, Vệ Thế Quốc không có hứng thú gì nữa, lại ra sau nhà xem ba con gà.

Anh dựng chuồng cho chúng ở sau nhà thả rơm rạ và bông thay ra vào, ngược lại cũng rất ấm áp.

Lại nói đến hai người phụ nữ trong phòng.

Tô Tình sợ đến ngây người, thật không ngờ Tôn Toàn Tài lại theo đuổi Vương San Hô.

Chuyện giữa Tôn Toàn Tài và Mã Tiểu Thông không ai biết, nhưng hai người này mới chia tay bao lâu chứ? Cũng chưa tới nửa tháng nhưng lại có thể hòa hợp với Vương San Hô.

Nhìn xem, chuyện này có thể là chuyện tốt sao?

Hơn nữa cũng chưa đến mức nói chia tay, có lẽ Mã Tiểu Thông vẫn còn cãi nhau với gia đình, là chuyện giám sát không cho lấy chồng, nhưng sau khi Tôn Toàn Tại bị anh em nhà cô ấy đánh cho một trận đến kinh sợ.

Sau đó đổi mục tiêu sang Vương San Hô.

Đây thật ra cũng chỉ là một phần, Tôn Toàn Tài muốn làm hại Mã Tiểu Thông thì nhất định Tô Tình sẽ xen vào, một cô gái tốt đời nào có thể tự chuốc lấy tai họa để bị chà đạp?

Nhưng nếu Tô Toàn Tài tìm đến Vương San Hô, Tô Tình lại chuẩn bị xem kịch vui, bởi vì hai người này đi chung với nhau thật sự hợp vô cùng, nếu không thì chắc chắn sẽ hại đến người đàng hoàng khác.

Chuyện hôm nay là chuyện quạ đen rơi trúng vào thân heo, không chê trách được ai.

Nên khi kịp phản ứng, Tô Tình cười nói: "Thật thích hợp mà, cô nên vui mừng thay cho cô ấy vì cuối cùng đã tìm được đúng người thuộc về mình, không chừng sau này còn có thể được theo người ta về thị trấn."

Vương Mạt Lỵ nói: "Trên mặt cô còn có thể cười trên sự đau khổ của người khác hơn nữa không?"

Tô Tình nói: "Tôi cười cợt như thế nào?"

"Thanh niên trí thức Tôn là thứ đồ gì chứ, ngay cả làm việc cũng kém hơn tôi, anh ta như vậy thì có thể trông cậy được gì? Nếu Vương San Hô gả cho anh ta, nửa đời sau còn có thể trông cậy vào sao? Chuyện về thị trấn cũng không phải chuyện đơn giản mà!" Vương Mạt Lỵ chê bai.

"Đúng là không đơn giản, vậy thì cô đi ngăn cô ấy, đừng để cô ấy gả đi." Tô Tình nói.

Vương Mạt Lỵ nghẹn ngào nói: "Tôi cản cô ta làm gì, tôi với cô ta từ nhỏ đã hay đánh nhau, con người cô ta đặc biệt hay ghen tị, tôi cứ yên ổn một chút là cô ta lại làm phiền, trước kia bà nội tôi còn sống sẽ phân chia công bằng, nhưng cô ta còn mấy lần cướp lấy đồ của tôi, không giành được thì cô ta sẽ trộm, cô không biết cô ta đáng ghét đến mức nào đâu!"

"Những thứ này đều là chuyện nhỏ." Tô Tình lạnh nhạt nói.

"Cũng không phải là chuyện nhỏ, tôi với cô ta đến một chút tình cảm chị em họ hàng còn không có, còn nữa, nếu tôi thật sự đi khuyên cô ta đừng nên gả cho thanh niên trí thức Tôn, mẹ tôi sẽ đánh tôi tội xen vào việc của người khác, hơn nữa cô ta sẽ còn cho rằng tôi đang hâm mộ ghen tị, cho nên mới không nhìn nổi cảnh cô ta được gả cho thanh niên trí thức Tôn!" Vương Mạt Lỵ nói.

Đối với tính tình cô em gái họ Vương San Hô đó, cô còn hiểu rõ ràng là đằng khác. Khuyên cô ta là điều không thể nào, nên đành phải chờ xem trò cười này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận