Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 96. Chăm sóc trên giường 2

Chương 96. Chăm sóc trên giường 2

"Tóm lại cô ấy còn trẻ, còn cách nhìn của cha mẹ cô ấy, chẳng lẽ lại không nhìn ra được lòng dạ của thanh niên trí thức Tôn hay sao." Tô Tình nói một cách khách quan.

"Nhưng bác gái bác trai nhà tôi rất vui mừng, cảm thấy con gái của họ có thể gả cho một thanh niên trí thức là một điều may mắn khiến người ta hâm mộ!"

Vương Mạt Lỵ bĩu môi nói, cha cô ấy khá hiền hậu, nghe nói sau khi nói đến chuyện này còn đặc biệt muốn suy nghĩ thật kỹ.

Nhưng bác gái cô ấy lại không ngừng giễu cợt, hỏi thế này là muốn làm gì?

Muốn phá hỏng hôn sự này để nhường cho Mạt Lỵ hay sao? Nhưng cha cô ấy lại hết sức tức giận, trực tiếp đi về không thèm để ý.

"Thiên kim này khó mua như vậy, người ta cũng hài lòng, bản thân gia đình cũng rất vui vẻ, những người ngoài như chúng ta đứng ngoài xem náo nhiệt là được." Tô Tình nói.

Vương Mạt Lỵ nói tới em gái cô ấy có rất nhiều điểm yếu kém, bĩu môi nói: "Cũng bởi vì cha tôi từng nói, cô ta còn tới nói trước mặt tôi, nói rằng tôi đây không muốn nhìn chuyện tốt của cô ta!"

Còn khoe khoang về thanh niên trí thức Tôn với cô ấy, sau này nếu trở về thị trấn nhất định sẽ dẫn cô ta theo để hưởng phúc, muốn cho người trong thôn cũng hâm mộ cô ta, còn khuyên cô ấy cũng phải sớm tìm một người để gả đi, lại hỏi xem có muốn cô ta giới thiệu cho một thanh niên trí thức hay không?

Nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý khiến cho Vương Mạt Lỵ cực kỳ tức giận.

Chuyện này không phải là bí mật gì, đã bắt đầu truyền ra trong thôn, bởi vì không bao lâu nữa là đã bày tiệc rồi. Mã đại nương còn đặc biệt đến ngồi bên cạnh Tô Tình nói chuyện.

"Thật là nhờ có cháu nói cho bác biết, bằng không con bé Tiểu Thông kia coi như phải chịu khổ rồi!" Mã đại nương nói.

Bà ấy cũng đã đến cái tuổi này, đúng là từng trải, ăn nhiều muối hơn so với lượng lương thực người ta ăn, có thể không có kinh nghiệm sao? Nếu như thanh niên trí thức Tôn lấy phải cháu gái bà thì đúng là xui xẻo.

"Bây giờ Tiểu Thông đã suy nghĩ thông suốt chưa?" Tô Tình hỏi.

"Bác cũng mong nó nghĩ thông, cháu không biết trước đây toàn cãi nhau trong nhà, dường như chỉ làm điều kỳ lạ, ngày trước còn biết nghe lời, sau khi được thanh niên trí thức Tôn rót vào tai những lời đường mật thì không nghe lời gia đình nữa, sống chết muốn yêu đương với anh ta!" Mã đại nương hừ nói: "Hôm nay nghe được chuyện bên ngoài này thì chạy về phòng khóc lóc một hồi, xong rồi mới ra ngoài ăn cơm, làm việc!"

Mã đại nương cười: "Tiểu Thông đời nào có thể so với cháu, con bé đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch."

Nếu cháu gái bà có thể khôn khéo như thanh niên trí thức Tô như vậy thì bà còn lo lắng gì nữa?

"Nhắc tới chuyện này của Tiểu Thông cũng làm cháu rối lên, thật sự hy vọng nếu sau này Tôn Toàn Tài cho Vương San Hô một cuộc sống tốt, bác cũng đừng trách cháu nhiều chuyện là được." Tô Tình nói như vậy.

Mã đại nương khoát tay: "Thanh niên trí thức Tôn như vậy lấy đâu ra tiền đồ?

Nếu thật sự có tiền đồ, cũng chỉ bằng mười phần trăm đồ vong ân bội nghĩa Trần Thế Mỹ, cháu nhìn anh ta có điểm nào là thật lòng tìm vợ? Đây rõ ràng chính là tìm người nuôi anh ta, bây giờ con bé San Hô kia cười hì hì đắc ý, sau này mới nếm mùi đau khổ!"

Bà đã gặp qua nhiều người, thanh niên trí thức Tôn thì không phải người tốt, nếu sau này thật sự tiến bộ, cũng chưa chắc có thể vươn lên hẳn được.

Tô Tình cười một tiếng, thế mới nói, khi tìm đối tượng còn phải nhờ trưởng bối trong nhà xem qua mới được. Đây chính là ánh mắt trưởng bối, hỏa nhãn kim tinh chính là như vậy, tuyệt đối sẽ không hại mình.

Những ngày kế tiếp, Tô Tình vốn dĩ chỉ đang trải qua cuộc sống đan áo len, bởi vì trời mùa này rất lạnh, mặc dù làm xong áo khoác của Vệ Thế Quốc nhưng áo khoác đặc biệt dày, phải sau khi tuyết rơi mới có thể mặc vào, bây giờ anh chỉ mặc một cái áo khoác, khá mỏng.

Cho nên còn phải mau chóng sớm đan xong cho anh một chiếc áo lông.

Tối hôm đó Vệ Thế Quốc đi ra ngoài mua vật liệu, lúc về lại rét cóng đến mức không chịu được!

Tô Tình đứng dậy tới mở cửa cho anh, gấp gáp rót cho anh một cốc nước nóng, lần này về nhà khuôn mặt anh xám đi vì lạnh, buổi tối gió không những rất lớn mà còn vô cùng lạnh.

"Nhanh nghỉ ngơi một chút cho ấm người." Tô Tình mang cho anh cốc nước nóng để anh uống, sau đó đuổi anh lên giường nằm.

Lúc này chỉ có trên giường là ấm áp, sau khi nằm lên giường Vệ Thế Quốc cũng thoải mái cười nói: "Vợ, em xem qua mấy thứ tối nay anh mua có thích hay không?"

Tô Tình để cho anh nằm yên trong chăn mới đi ra, lúc này mới bắt đầu nhìn những vật liệu này.

Mấy cân trứng gà, hai lon sữa mạch nha, một túi sữa bột, còn có hai túi

kẹo sữa, ngoài ra còn có gạo và bột mì, tới năm cân gạo, rất nhiều bột lúa mì, có một cái túi nhỏ, đoán chừng chỗ này cũng phải đến hai mươi cân.

Ngoài ra còn có một vài miếng thịt muối và một chai dầu đậu phộng khoảng ba cân.

Số lượng nhiều hơn so với trước kia, dù sao mùa thu cũng mới vừa kết thúc, có thể mua thêm về cũng là chuyện rất bình thường, nhưng những thứ này đều là vật dụng thường, mỗi lần ra ngoài anh đều mua về, không quá bất ngờ cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận