Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 97. Chăm sóc trên giường 3

Chương 97. Chăm sóc trên giường 3

Lúc ấy thứ khiến cô bất ngờ là hai mươi quả táo to, mỗi quả cũng phải nặng tới nửa cân, còn có một túi quýt nữa.

"Sao lại có táo to như vậy?" Tô Tình vui vẻ nói.

"Bên ngoài có, tối nay anh nhìn không tệ, cảm thấy em sẽ thích, liền mua một hộp." Vệ Thế Quốc thấy cô vui vẻ, cười nói. Cầm hộp thì không tiện nên anh liền cho tất cả vào một chiếc túi da rắn và mang về nhà.

Tô Tình nói: "Táo này thật là tốt, bây giờ em phải ăn nhiều táo, nếu lần sau anh thấy nữa thì mua."

Vệ Thế Quốc đồng ý với cô, nhưng sau này có thể không dễ mua, những thứ này không để được lâu, có sẵn hàng hay không còn tùy thuộc vào nơi cung cấp.

"Quýt này cũng là loại tốt, có thể coi như có chút trái cây ăn." Tô Tình vui vẻ nói.

"Vợ, bây giờ không còn sớm, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai hãy bắt đầu thu dọn."

Vệ Thế Quốc uống nước xong nói.

Tô Tình vẫn lần lượt xếp từng thứ vào trong ngăn kéo, nói rằng mặc dù cô thường tiếp khách ở phòng khách bên cạnh, nhưng đồ trong phòng ngủ chính đều phải dọn xong mới được, những thứ này nhìn vào sẽ khiến chướng mắt.

Từng thứ một lần lượt được xếp vào trong ngăn kéo, lúc này Tô Tình mới rót một cốc sữa bò cho Vệ Thế Quốc uống.

"Anh đâu cần phải uống tới cái này." Vệ Thế Quốc bất đắc dĩ nói, một người đàn ông như anh uống thứ này làm gì.

"Anh không hiểu điều này sao? Nhiều uống sữa tươi có thể bổ sung canxi,

lượng canxi này sẽ lắng đọng trong xương của anh, chờ anh qua ba mươi tuổi, đến lúc đó anh có muốn bồi bổ cũng không thể bồi bổ được, sa ba mươi tuổi hàm lượng canxi trong xương mất đi nhanh chóng, cho nên phải nhân lúc này bồi bổ, em không sợ không có để uống, thỉnh thoảng anh uống một cốc cũng không quan trọng lắm." Tô Tình hắng giọng.

Đã bao giờ Vệ Thế Quốc được hưởng thụ những thứ này? Từ khi anh bắt đầu biết ghi nhớ thì thân thể cha mẹ anh đã không được tốt, sau này còn trở thành người đàn ông duy nhất làm trụ cột trong nhà, cho tới bây giờ đã trở thành người đầu đội trời chân đạp đất, thật sự chưa từng được hưởng thụ những thứ ôn hòa thế này.

Nhưng bây giờ vợ anh cho anh, đồ ngon cô cũng không ngại chia cho anh một chút.

Ăn hay không không quan trọng, chỉ là cô vợ lạ lùng của anh khiến trong lòng anh cảm thấy ấm áp vô cùng: "Vợ, lên giường nằm đi." Vệ Thế Quốc uống xong sữa bò, dụ dỗ nói.

"Đánh răng đi, uống sữa bò phải đánh răng, nếu không bị sâu răng sẽ khiến anh hối hận." Tô Tình nói. Vệ Thế Quốc lười không muốn đi.

Tô Tình ôn nhu nói: "Không đánh răng không cho phép hôn em."

Vệ Thế Quốc chập chững bước xuống đất hòa một cốc nước ấm đi đánh răng, sau đó quay lại thu dọn cho vợ anh.

Đèn đã thổi tắt, hai người mê man trao cho nhau nụ hôn trên chiếc giường ấm cúng.

"Vợ, có thể không?" Sau một hồi khá lâu, lúc này Vệ Thế Quốc mới khàn khàn lên tiếng.

Tô Tình sao có thể chịu đựng được giọng nói này của anh, ừ một tiếng, để cho anh làm, cũng không cần cô nhắc nhở, hắn liền đặc biệt cẩn thận chăm sóc cô.

Liên tục cho tới khi xong chuyện thì Tô Tình cũng đã mệt mỏi, trực tiếp ngủ mất, chỉ có Vệ Thế Quốc đứng lên dọn dẹp cho cô, xong xuôi mới quay lại trong chăn ôm lấy cô vợ như hoa như ngọc của anh mà ngủ.

Hôm sau thức dậy, Vệ Thế Quốc đã làm xong bữa sáng.

“Sao em lại cảm thấy hôm nay lạnh hơn ngày hôm qua?” Tô Tình trốn ở trong chăn không muốn đứng lên: "Bên ngoài trời đang lất phất mưa.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình bừng tỉnh: "Em bảo mà." Còn muốn mở cửa sổ nhìn một chút.

Vệ Thế Quốc nói: "Không ra, gió quá lớn, kẻo lạnh."

Tô Tình nói: "Anh đừng đóng cửa, lúc này giường đất còn nóng, còn phải thông gió."

Giường đất được thiết kế đặc biệt tốt, Tô Tình cũng rất thích, bởi vì nó thông qua bếp, đốt bếp lửa lên thì giường sẽ nóng. Tuy rằng Vệ Thế Quốc không hiểu, nhưng trong phòng nếu có thể không quá lạnh thì anh cũng không đóng cửa.

"Khắp phòng đều có mùi đó, cửa sổ cũng mở ra một chút để thông gió." Tô Tình đỏ mặt nói.

Ban đầu Vệ Thế Quốc không hiểu mùi đó là mùi gì, nhưng thấy cô như vậy liền phản ứng rất nhanh được, ngửi một chút nói: "Cửa nào cũng mở hết sao?”

"Mở hết ra." Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc cười, cũng mở ra một khe hở nhỏ, nhưng một khe hở nhỏ thôi cũng đủ để gió lạnh vù vù thổi vào, không khí trong phòng ngay lập tức được lưu thông.

"Một giờ sau đóng lại là được." Lúc này Tô Tình mới hài lòng nói.

"Mùi đó là mùi gì, sao anh không ngửi thấy?" Vệ Thế Quốc liền ngồi xuống, nhìn cô nói.

Tô Tình nhìn khuôn mặt đầy đứng đắn của anh mà nói những lời không đứng đắn, khẽ bấu ngang hông của anh, nói: "Anh nghĩ là mùi gì, đã từng ngửi qua mùi hoa thạch nam hay chưa? Là mùi đó!"

Vệ Thế Quốc cười, anh không hiểu mùi hoa thạch nam như thế nào, nhưng tóm lại không phải mùi không đứng đắn là được. Tô Tình và anh náo loạn ở trên giường một lúc nữa, sau đó mới rời khỏi giường đi ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận