Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 98. Chăm sóc trên giường 4

Chương 98. Chăm sóc trên giường 4

Ăn xong cô tiếp tục đan áo len, trời hôm nay quả thật rất lạnh, Tô Tình còn lấy ra chiếc áo len siêu dày để cho Vệ Thế Quốc mặc vào.

Vệ Thế Quốc chê quá dày quá nóng, nói: "Anh phải đi nhồi bột làm bánh bao, mặc vào không tiện, quần áo mặc trên người đã rất ấm áp rồi, không lạnh đến mức ấy."

"Bây giờ ngoài trời cao nhất cũng chỉ mười một mười hai độ, mặc thế này sao đủ ấm chứ?" Tô Tình tức giận nói, ngày hôm qua cô đã dùng đến mười cuộn len lớn để đan.

"Không lạnh, thật sự không lạnh, không tin thì em thử sờ lên người anh xem, rất ấm áp mà." Vệ Thế Quốc nói, thật ra quần áo anh mặc trên người cũng không mỏng, hơn nữa còn mặc hai chiếc quần, bên ngoài còn mặc thêm chiếc thố thu, đặc biệt giữ ấm.

Nhưng có một loại gánh nặng quan tâm chăm sóc từ vợ khiến anh cảm thấy thật là một gánh nặng ngọt ngào.

Tô Tình thấy anh thật sự không lạnh, cộng thêm bếp than trong phòng bếp vẫn còn nóng, có chút nhiệt độ cho nên không quản anh nữa. Một mình Tô Tình ngồi trên giường đan áo len, Vệ Thế Quốc thì đang nhồi bột mì để làm bánh bao.

Tiết trời hôm nay ngày càng lạnh hơn, bánh bao làm xong có thể để đến hai ba ngày không lo bị hỏng, muốn ăn lúc nào có thể trực tiếp hấp lại không vần quá phiền toái nữa.

Bánh bao này không chỉ đơn giản là bánh bao trắng bình thường, khẩu vị vợ anh khá đặc biệt, không cần tiết kiệm, cô thật sự rất thích ăn bánh bao ngô.

Bột mì cùng với bột bắp trộn với nhau rồi nhào lên mang đi hấp, ăn vào đặc biệt rất thơm.

Vệ Thế Quốc nhào bột xong sẽ để cho bột nghỉ, sau đó lau sạch tay đi vào giúp vợ anh, Tô Tình ướm chiếc áo len sắp đan xong lên người anh khoa tay múa chân một hồi, hài lòng nói: "Hôm nay là làm xong."

Mỗi ngày cô đều không có việc gì làm liền đan áo le cho nên tốc độ đan cực kỳ nhanh. "Vậy hôm nay có thế mặc rồi?" Vệ Thế Quốc nhướng mày hỏi.

"Trước khi mặc em phải ủi qua cho anh mới được." Tô Tình nói.

Gia cảnh hiện tại khá đơn sơ, dĩ nhiên là tất cả đồ đạc đều rất giản dị, cô tự chế một cái bàn ủi, lót một tấm vải mỏng rồi ủi chiếc áo len một lần, nhiệt độ tuyệt đối đủ nóng, nhưng không phải nhiệt độ lý tưởng, nhưng sờ vào cảm giác không tệ, cộng thêm việc cô chỉ ở trên giường đan áo len, không bẩn, cũng không cần quá mức công phu.

Cho nên buổi tối trên giường Vệ Thế Quốc mặc vào cực kỳ vừa người, không thừa không thiếu một cọng len. Chẳng trách vợ anh nhớ đến việc đan cho anh một chiếc áo len, thật sự rất ấm áp.

Hơn nữa, với chiếc áo khoác dày kia, coi như kể cả có bảo tuyết anh cũng

không lo lắng bị lạnh cóng. "Ngốc quá." Tô Tình cười một tiếng.

Vệ Thế Quốc ngốc nghếch định hôm sau mặc chiếc áo len này ra ngoài, nhưng Tô Tình trừng mắt nhìn anh, hôm qua trời mới mưa, hôm nay nhiệt độ lạnh phải biết, cô không muốn để anh mặc độc một chiếc áo len đi ra ngoài.

Mặc cho anh chiếc áo khoác vào, xong rồi mới đưa cho anh một hộp bánh đào xốp và một bọc kẹo đường ra cửa.

Vệ Thanh Mai ở bên này lại muốn mua thịt dê.

Quả phụ Trần rất thích Vệ Thế Quốc, bởi vì cậu em vợ này rất hay quan tâm tới cháu trai của bà ấy, năm nay anh cưới vợ cũng không gửi tới chút đồ gì, nhưng cũng không quá bất ngờ, dĩ nhiên không giống với khi cưới vợ, nhất là khi vợ anh còn đang mang thai.

Nhưng dù không gửi đồ tới, cậu em vợ cao lớn này cũng rất được quả phụ Trần thích. Bà rất mong đợi cháu ngoại giống như anh, sau này hai đứa cháu trai mới có thể cao lớn như vậy!

Nhưng ngay khi thấy Vệ Thế Quốc lôi ra từ trong lồng ngực một hộp bánh đào xốp và một bọc kẹo đường cho hai đứa cháu trai, quả phụ Trần khuôn mặt rạng rỡ: "Cậu nó làm thế này cũng thật là khách khí, đâu cần phải mang những thứ này tới? Cho mợ nó giữ lại ăn mới phải.”

"Là mợ chúng bảo cháu mang tới đây." Vệ Thế Quốc cười một tiếng, nhìn về phía Trần Mặc, nói: "Anh rể."

"Vào trong ngồi, bên ngoài rất lạnh." Trần Mặc cười nói.

Tuy rằng một chân không tiện, nhưng trên mặt anh ấy không hề có vẻ suy tàn, ngược lại hôm nay còn tràn đầy hăng hái.

Có thể không hăng hái sao? Tiền lễ vật đám hỏi của con trai và tiền đồ cưới của con gái chẳng phải bắt đầu tích trữ rồi sao?

Lúc này bên ngoài truyền tới giọng nói của hai đứa cháu ngoại nhà họ Trần là Trần Gia Đống và Trần Gia Lương: "Cậu, cậu."

Người còn chưa thấy đâu, âm thanh đã vang dội tới trước.

Quả phụ Trần nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống của hai đứa cháu nội thì rất vui vẻ: "Hai tên nhóc bướng bỉnh này, suốt ngày vắng nhà, thế mà biết cậu tới ngược lại còn chạy về nhanh hơn."

Trên mặt Vệ Thế Quốc cũng cười, quả nhiên thấy hai đứa cháu ngoại xông vào, vừa nhìn thấy cậu chúng, ánh mắt đều sáng rực lên.

"Cậu." Hai đứa nhóc chạy tới.

"Có phải lại nghịch ngợm rồi không, quần áo trên người bẩn hết rồi." Vệ Thế Quốc cười nói: "Không có không có, quần áo này bẩn lâu lắm rồi." Trần Gia Đống nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận