Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 99. Chăm sóc trên giường 5

Chương 99. Chăm sóc trên giường 5

"Đúng, cậu, chúng cháu rất ngoan!" Trần Gia Lương cũng gật đầu nói.

"Còn dám nói ngoan, trời lạnh như thế cũng chạy ra ngoài, chưa tới giờ cơm là không thấy ở nhà." Trần Mặc nói.

Vệ Thế Quốc mở cái hộp bánh đào xốp ra, cho mỗi đứa nhóc một bánh.

Cả hai vui vẻ nhận lấy, chưa từng ăn bánh đào xốp, mới cắn một miếng liền thích thú không chịu nổi: "Cậu, đây là gì? Chúng cháu chưa từng được ăn, sao thơm như vậy?"

"Bánh đào xốp." Vệ Thế Quốc nói.

"Em tới thì tới, còn mua bánh đào xốp làm gì?" Trong lúc nói chuyện, Vệ Thanh Mai ôm con gái nhỏ Trần Gia Châu trở về, chị ấy vừa đi lê la tám chuyện ngoài kia, cũng ít khi thấy rảnh rỗi.

"Vợ em bảo mang tới cho cháu ngoại ăn." Vệ Thế Quốc cười, cho đứa cháu gái ngoại mới hai tuổi cầm lấy một cái. Cô bé nhỏ chớp mắt nhận lấy.

"Cảm ơn cậu." Vệ Thanh Mai cười nói.

"Cảm ơn." Cô bé nhỏ hướng về phía cậu mình xấu hổ cười một tiếng.

Vệ Thế Quốc thích thú nhận ra sang năm anh cũng có một bảo bối nhỏ như vậy. Quả phụ Trần đi tới rót nước đường: "Cậu nó, mau uống cốc nước cho ấm người."

"Thím không cần khách khí như vậy." Vệ Thế Quốc nói.

"Khách khí cái gì, chỉ là cốc nước thôi mà." Quả phụ Trần đáp.

Vệ Thế Quốc cũng chỉ nhấp một ngụm, cổ họng ngọt lịm, anh có hơi không chịu nổi, liền cho đám cháu ngoại uống.

Trần Mặc còn phải đi cho dê ăn cho nên phải đi làm việc trước, quả phụ Trần cũng phải đưa cháu gái nhỏ của bà sang bên kia sân chăm heo, để lại không gian cho hai chị em bọn họ nói chuyện.

Hai đứa nhóc Trần Gia Đống và Trần Gia Lương không đi đâu, hiếm khi thấy cậu tới đây.

"Cậu, mợ chúng cháu có tốt không?" Trần Gia Đống ăn xong bánh đào xốp, hỏi.

"Mợ các cháu nói rằng, xem các cháu có rảnh không, nếu có thời gian có thể về nhà cậu chơi một lúc, mợ ấy sẽ làm món ngon cho các cháu ăn." Vệ Thế Quốc cười nói.

Ánh mắt Trần Gia Đống và Trần Gia Lương phát sáng!

Trần Gia Lương còn muốn ăn một quả bánh đào xốp nữa nhưng bị mẹ hất tay ra.

"Hiếm khi rảnh rỗi, đưa em dâu vào thị trấn xem chiếu bóng đi." Vệ Thanh Mai thu dọn kẹo sữa còn thừa và bánh đào xốp lại, nói.

“Mấy ngày trước vào trấn một chuyến, vợ em nói còn không bằng mua mấy cái bánh bao ăn cho xong." Vệ Thế Quốc cười khổ.

Vốn dĩ mua xong len sợi là phải dẫn vợ anh đi xem chiếu bóng, nhưng vợ anh không đồng ý, nói rằng xem chiếu bóng không thích bằng ăn bánh bao.

Thế nên liền rẽ vào tiệm cơm quốc doanh kia mua năm chiếc bánh bao thịt mang về nhà ăn.

Vệ Thanh Mai có chút không ngờ tới, cô em dâu nhìn yếu ớt như vậy lại không thích xem chiếu bóng mà ngược lại còn thích ăn?

"Chị, cái thai trong bụng nghi là sinh đôi." Lúc Vệ Thế Quốc nói lời này, miệng cười toe toét. Còn chưa nói cho người ngoài biết, nhưng đây là chị cả tất nhiên là ngoại lệ.

Vệ Thanh Mai vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn xiết: "Thật ư? Sinh đôi?"

"Vâng, bác sĩ đã kiểm tra." Vệ Thế Quốc cười nói.

Vệ Thanh Mai vui vẻ kêu lên: "Thằng nhóc này, ngược lại có bản lĩnh, không kết hôn thì thôi, đã kết hôn liền cưới được vợ trong trấn, lại còn mang thai đôi, nếu để cha mẹ biết được sẽ vui mừng biết bao!"

Em trai chị không kết hôn khiến chị vội muốn chết, cũng đã dự tính cho em trai không ít, nhưng em trai của chị trầm mặc ít nói, thực tế lại rất cao tay.

Cuối cùng còn không phải cưới được cô vợ xinh đẹp trong trấn sao, cũng có bản lĩnh, người ta ba năm đẻ được hai đứa đã là nhanh, anh đây trực tiếp được hai đứa, đúng là theo kịp được nhiều người rồi!

Vệ Thế Quốc cười một tiếng, lúc này mới nói: "Chị, đến lúc bên này mổ dê, giữ lại cho em nửa con nhé?"

Vệ Thanh Mai nói: "Chuyện gì đây? Đội sản xuất bán ra bên ngoài là bán, bán cho xã viên cũng là bán, nửa khúc đã đủ chưa? Chị nghe anh rể em nói dê năm nay không được mập lắm, thịt một con cũng chỉ ba mươi bốn mươi cân, nửa con thì càng ít hơn."

Chị cảm thấy em dâu mang thai đôi, phải bồi bổ thật tốt mới được!

"Đúng là hơi không đủ, chị cho em mua một con, đến đêm hôm đó em tới cõng về nhé?" Vệ Thế Quốc nói.

"Một con cũng không chênh lệch lắm." Vệ Thanh Mai gật đầu: "Nhưng còn phải chờ nữa, bây giờ đang lạnh, không tốt để thịt."

"Chờ lúc tuyết rơi." Vệ Thế Quốc nói."Tuyết rơi liền vùi thịt dê trong tuyết là cách bảo quản tốt nhất, không sợ bị hỏng.”

"Được." Vệ Thanh Mai gật đầu, sau đó bắt đầu dặn dò em trai mình chút chuyện cần anh chú ý.

Lần trước đã dặn dò qua, lần này lại dặn lại một lần nữa, ví dụ như chuyện không thể coi thường chuyện sinh hoạt vợ chồng của em dâu.

Vệ Thế Quốc cười, nhưng không nói rằng chị anh cẩn thận quá mức, hôm qua lúc kiểm tra anh cũng lo lắng, cho nên để vợ anh đi ra ngoài trước, anh ở lại hỏi bác sĩ có thể làm chuyện đó không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận