Thập Niên 70: Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 173: Toàn Văn Hoàn

Vị trí căn nhà này rất gần trường học, rất thuận tiện cho Ngọc Đào qua lại, tuy cách Lục Vân Dương ở trong huyện khá xa, nhưng nghỉ lễ anh có thể đến thăm hai mẹ con, cho nên rất thích hợp.
Lo xong chuyện nhà cửa, bọn họ mới đến nhà máy.
Tống quản lý đã sớm nghe nói thành tích của Ngọc Đào, cô làm việc ở nhà máy hơn một năm, liên tục nghiên cứu phát triển ra năm sản phẩm, sản phẩm nào cũng bán rất chạy, các cửa hàng bách hóa trong thành phố hiện giờ đều đang bán sản phẩm nhà cô, cho nên vừa nghe nói Tô Ngọc Đào muốn đến thành phố làm việc, trong lòng đều sắp nở hoa rồi.
"Trước đây, lương chính thức của cô là 68 đồng mỗi tháng, đến chỗ chúng tôi chắc chắn sẽ tăng thêm cho cô."
Tống quản lý nhìn hai người từ xa đến, mặt mày hớn hở cười nói.
Ngọc Đào nhìn anh ta, cũng cười hỏi:
"Vậy anh định cho tôi bao nhiêu?"
"88 đồng."
Tống quản lý lập tức nói:
"Tôi biết sau này cô còn phải đi học, cho nên cô cũng không cần mỗi ngày đến làm việc đúng giờ, mức lương này đã rất cao."
Ngọc Đào cười, anh ta đưa ra mức lương, nếu là trước kia cô sẽ cảm thấy cũng không tệ, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ đã là năm 79, cuối năm trước vừa mới có lệnh cải cách mở cửa, nhà máy ngay sau đó mọc lên như nấm mọc sau cơn mưa, huống chỉ trong thành phố cũng không chỉ có một nhà máy hóa chất nhà bọn họ.
"Tống quản lý, tôi còn có một đứa con trai bốn tháng tuổi."
Ngọc Đào chậm rãi nói:
"Tôi không chỉ phải đi học mà còn phải mang theo con trai, không thể ngồi làm việc được, cho nên tiền lương này e là tôi không thể nhận."
Tống quản lý nghe vậy lập tức nhíu mày, đây là có ý gì, là cảm thấy tiên lương thấp sao?
Tống quản lý trâm ngâm trong vài giây, sau đó anh ta nói:
"Nếu cô cảm thấy tiền lương có vấn đề, chúng ta có thể bàn lại, tôi..."
"Không bằng chúng ta hợp tác bình đẳng đi" Ngọc Đào nói thẳng:
"Mỗi sản phẩm tôi nghiên cứu ra, nguyên liệu sẽ do nhà máy các anh cung cấp, đơn đặt hàng sản phẩm mới sẽ do tôi quyết định cuối cùng, lợi nhuận sau khi đưa ra thị trường tôi bốn phần các anh sáu phần, thế nào?"
Tống quản lý: ...
Này con mẹ nó quá công phu sư tử ngoạm*!
*công phu sư tử ngoạm ở đây có nghĩa là chặt giá, đưa ra giá cắt cổ, cắn một phát được cả miếng to.
Không phải Ngô Lương Vũ nói cô rất dễ nói chuyện sao, là một cấp dưới rất tốt sao?
Anh ta hơi bối rối:
"Chuyện này sao có thể?"
Cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với bọn họ về loại phương thức hợp tác này, ít nhất mười mấy năm nay đều như thế.
"Chuyện này tôi không có cách nào đồng ý với cô" Tống quản lý vội nói:
“Thật sự không được, dù cô đi đâu cũng không được.”
Ngọc Đào biết trong lúc nhất thời anh ta chắc chắn sẽ không chấp nhận, đang muốn mở miệng khuyên tiếp, Lục Vân Dương liền nói:
"Không sao, Tống quản lý, nếu các anh không đồng ý chúng tôi sẽ đi hỏi thêm mấy nhà máy khác, chắc chắn sẽ có người chấp nhận điều kiện của chúng tôi."
Tống quản lý ngạc nhiên nhìn Ngọc Đào:
"Cô cũng có ý này sao?"
Ngọc Đào liếc nhìn người đàn ông, cô vốn còn muốn khuyên Tống quản lý, nhưng ai biết miệng của anh còn nhanh hơn cô.
Nếu anh đã nói vậy rồi thì thôi.
"Đúng vậy."
Ngọc Đào khẽ nhếch môi:
"Tống quản lý, tôi đã nghiên cứu và phát minh ra năm sản phẩm chỉ trong vòng hơn một năm, tất cả chúng đều bán rất chạy phải không?"
"Chuyên ngành mà tôi đang học cũng rất phù hợp với công việc của tôi, sau này tôi có thể tận dụng kiến thức mình học được nghiên cứu ra càng nhiều sản phẩm, tôi cảm thấy nếu chúng ta hợp tác, mọi người ai cũng có lợi."
"Anh suy nghĩ kỹ đi.' Cô nói xong đứng dậy.
"Ba - bảy."
Tống quản lý cũng đứng dậy theo:
"Thế nào?”
Kinh nghiệm thương trường làm cho Tống quản lý hiểu rõ tình hình hiện giờ của bọn họ, cải cách mở cửa, các doanh nghiệp Nhà Nước chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, chỉ có sản phẩm tốt mới giúp bọn họ cạnh tranh giành được chỗ đứng vững chắc trong xã hội!
Ngọc Đào nghiên cứu và phát minh ra được những thứ gì trong lòng anh ta đương nhiên biết rõ, nhưng cô lại hét giá bốn phần lợi nhuận, theo anh ta thấy cũng quá cao, nhà máy còn phải nuôi một đống người.
"Chỉ bốn - sáu thôi."
Anh ta đã nhả ra, nhưng Ngọc Đào cũng không muốn nhượng bộ:
"Tống quản lý, anh cũng không cần vội trả lời tôi, tôi sẽ chờ anh, dù sao trước kia nhà máy này cũng từng là nơi tôi làm việc hơn một năm, tôi cũng có tình cảm với nó."
Ngọc Đào hoàn toàn không lo đối phương không đồng ý, đúng như lời Lục Vân Dương nói, không có nhà máy này còn có nhà máy khác, chỉ là cô có cảm tình với nhà máy này mà thôi.
Quả nhiên, Tống quản lý không làm cho cô thất vọng, ngày thứ ba sau khi trở về, đang lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi khai giảng bọn họ nhận được cuộc điện thoại của Tống quản lý, đồng ý điều kiện của cô.
Ngọc Đào vui vẻ khoe với người đàn ông:
"Vợ anh thật lợi hại, không chỉ lớn lên xinh đẹp mà còn rất biết cách làm ăn, quan trọng nhất là sinh cho anh một bảo bối đáng yêu như vậy, em thật hâm mộ anh!"
Lục Vân Dương nhìn đứa bé nằm trên nôi đang duỗi chân đạp lung tung, mím môi cười khẽ:
"Đúng vậy, anh cũng hâm mộ bản thân! Có một người vợ tuyệt vời và một bảo bối đáng yêu."
Ngọc Đào thấy anh cũng biết điêu, hừ một tiếng:
"Nói vậy còn được, miệng ngọt."
Lục Vân Dương nhìn vẻ mặt hơi kiêu ngạo của cô, nhếch môi:
"Cảm ơn - ".
Ngọc Đào: ...
"Anh cảm ơn em làm gì?"
Người đàn ông bước tới, đặt những thứ cô đang đóng gói xuống, sau đó cúi đầu nhìn cô.
Nếu không phải lúc trước cô hết lần này đến lần khác dụ dỗ anh, hoặc anh lại vì trò hề tự sát của cô mà bỏ cuộc, thật may, mọi thứ dường như đã được định sẵn.
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng vòng tay qua ôm eo cô, ánh mắt khóa chặt hai mắt cô:
"Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, nếu không anh sẽ không bao giờ gặp được em, thật tuyệt khi có em bên cạnh."
(Toàn văn hoàn!).
Bạn cần đăng nhập để bình luận