Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 108: Lại Mua Hai Con Gà Mái Già



Cô ta vui vẻ cất tiền đi: “Được rồi, trời ℓạnh như vậy tôi đi về trước, nếu sau này có thứ tốt tôi tới tìm cô.”

Gió tuyết vẫn rất to, Cố Thanh Thanh cõng giỏ tre đi tới khu thanh niên trí thức, dọc đường đi gần như không có người.

Cơ hội tốt như vậy, cô tiện đường đến nhà thím mập một chuyến.

Thím mập thật sự rất vui!

Bà cụ thối tha này, đúng là khiến người ta chán ghét.

Vương Vũ vẫn luôn ngủ đến giữa trưa mới rời giường, sau khi ăn cơm trưa xong thì chạy đi chơi, trời lạnh không có việc gì làm, mọi người đều ngủ hoặc đánh bài tìm chút việc vui.

Buổi chiều Cố Thanh Thanh nhận được hai con gà mái già được thím mập làm sạch sẽ.Sau khi nói xong, bà cụ trực tiếp chạy tới nhà thím mập.

Cố Thanh Thanh: “…”

Nếu không phải bà chạy nhanh, tôi chắc chắn sẽ khiến bà tức tới thất khiếu bốc khói.Cố Thanh Thanh hiện giờ quá xinh đẹp, trong trí nhớ chỉ khi cô còn nhỏ mới xinh đẹp như thế.

Trên mặt không có một chút tỳ vết, trời lạnh như vậy người bình thường đều bị đông lạnh tới phát tím, hơn nữa mùa đông làn da của mọi người sẽ thô ráp hơn nhiều, khí sắc cũng không quá tốt.

Nhưng mà Cố Thanh Thanh trước mắt, làn da trắng đến phát sáng.“Trời lạnh như vậy, cháu đi về trước đi! Đợi thím chuẩn bị xong, sẽ đưa qua cho cháu.”

Thời đại này chỉ cần có thứ tốt, mấy thím sẽ vô cùng nhiệt tình!

Cố Thanh Thanh cười nói: “Vậy cảm ơn thím!”Cô mặc không nhiều lắm, cơ thể rất thon thả, vốn là cao thêm một chút, hơn nữa giày da còn đi kèm gót giày, cả người cao thêm một đoạn, dáng người nhìn rất yểu điệu.

Bà Lý nhìn cô một lúc lâu, mở miệng vẫn không khiến Cố Thanh Thanh thất vọng.

“Trời lạnh như vậy mà mặc ít như thế, không sợ bị đông chết à!”Ra khỏi nhà thím mập, vừa đến chỗ rễ thì suýt nữa đụng phải một bà cụ.

Cố Thanh Thanh thấy rõ người này thì ngây ngốc, bà Lý?

Cũng chính là bà nội của nguyên chủ.Bà Lý mặc áo bông to cũ nát, không mang ô, chỉ đội một cái mũ to, chạy chậm về bên này.

Khi nhìn thấy Cố Thanh Thanh, bà ta cũng ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt cô, một lúc lâu đều chưa rời đi.



Thời gian vẫn còn sớm, trên con đường đầy tuyết rơi không có người, Lục Hướng Dương trực tiếp ℓái xe Jeep đến thành phố.

Năng ℓực tiêu phí ở thành phố cao hơn huyện thành nhiều, thực ra Lục Hướng Dương biết chợ đen này có người phụ trách, hơn nữa không chỉ một thế ℓực, có ℓàm ℓớn, có khả năng từ tỉnh thành đến bên thành phố trong huyện đều có ℓiên hệ.

Anh vừa giao hàng cho Tôn Nhị Gia, chắc chắn sẽ có một phần được Tôn Nhị Gia vận chuyển tới nội thành, nhưng anh không để bụng.

Cuối năm ℓà thời gian tiêu phí ℓớn nhất, tuyệt đối không thể bỏ ℓỡ.

Gió tuyết vẫn ℓớn như cũ, Lục Hướng Dương đi trên đường nhỏ dân cư tương đối thưa thớt, chỉ miễn cưỡng đạp xe mà thôi.









Bạn cần đăng nhập để bình luận