Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 117: Không Nhường Một Bước, Cố Thanh Thanh Tố Cáo Còn Nhanh Hơn Ai Khác



“Con nhóc chết tiệt kia ầm ĩ cái gì? Ở khu thanh niên trí thức của chúng tôi còn kiêu ngạo như thế, tôi chỉ thấy cô không bưng nổi đồ mới vươn tay giúp một chút, cô còn dám đánh tôi?”

Cố Thanh Thanh sẽ không để anh ta bắt nạt, cô biết rất rõ ràng thân phận của mình đặc biệt, những người này sẽ quen tới thử điểm mấu chốt của cô.

Nếu ℓần đầu tiên cô dễ nói chuyện, cô nén giận, cô da mặt mỏng, như vậy ℓần tới bọn họ sẽ được một tấc còn muốn tiến thêm một thước.

“Là anh muốn cướp bánh bao của tôi, chỉ có ít như vậy tôi không cần anh bưng, còn tiến ℓại gần tôi, còn vươn tay cướp bánh bao của tôi, anh đói điên rồi đúng không? Ỷ vào mình ℓà đàn ông, sức ℓực mạnh, thì cướp đồ ăn của người khác sao? Trong sân này nhiều thanh niên trí thức nữ như thế, có phải anh đều dám cướp hay không?”

Cố Thanh Thanh quay đầu tố cáo, nói với Vương Vũ:

“Anh ta cố ý, em đã nói không cần anh ta giúp đỡ, anh ta vẫn tới cướp bánh bao của em. Nói bánh bao của em thơm muốn nếm thử giúp em, em đánh anh ta một cái anh ta còn muốn ra tay đánh em!”

Vương Vũ không có hảo cảm gì đối với Lý Phú Quý, anh ta chắc chắn sẽ bảo vệ người của mình.

“Cô ấy làm sao? Đánh anh thì làm sao? Anh còn muốn đánh lại ư?”

Vương Vũ dựa vào khung cửa nhìn anh ta, ánh mắt không tốt lắm.

Mọi người đều biết Lục Hướng Dương không dễ chọc, nhưng mà Vương Vũ này cũng không dễ chọc.

Anh ta xuống nông thôn hai năm vẫn luôn có dáng vẻ cà lơ phất phơ, trước đây không phải không có người bắt nạt anh ta, nhưng cuối cùng đều bị Vương Vũ đánh phục.Lòng heo đều là Lục Hướng Dương tự tay rửa, rất sạch sẽ, sau này Cố Thanh Thanh lại dùng nước giếng trong không gian ngâm rửa, rất sạch sẽ, xào một lát mùi rất thơm!

Lại cắt ít thịt đầu heo ra, thêm tương ớt rau trộn của cô vào, cũng lấy ít thịt bò sốt tương ớt ra đặt vào đĩa, lại thêm ít dưa muối.

Đợi làm xong, Lục Hướng Dương cũng trở về.


Lý Phú Quý không muốn mất mặt trước mặt bao người như thế, chỉ có thể nói:

“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, sao tôi có thể ra tay đánh phụ nữ được. Được rồi, hiểu lầm đã được cởi bỏ, tản ra cả đi!”

Sau khi nói xong, Lý Phú Quý chạy tới nhà vệ sinh, người đều đi rồi đám người còn lại đứng cũng không thú vị, trời lạnh như thế đều dần trở về.

Lý Vũ Tình và Tống Manh đều ở đây, hai người liếc mắt nhìn Cố Thanh Thanh một cái, chuyện hôm nay bọn họ đều nhìn ra Lý Phú Quý có ý đồ gì.Đứng ở trước cửa, Vương Vũ khoanh tay trước ngực, dáng vẻ thản nhiên, giọng điệu lạnh lùng:

“Ồ, Lý Phú Quý, anh đúng là có bản lĩnh! Nhân lúc chúng tôi không ở đây, dám cướp đồ ăn ư?”

Đối với Vương Vũ, Lý Phú Quý vẫn có chút kiêng kỵ, nhưng mà trước mắt anh ta không bị bắt được nhược điểm, cho nên anh ta không sợ lắm.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi chưa làm gì mà! Là cô ta tự mình chuyện bé xé ra to, con nhóc thối này nhìn ít tuổi, tính tình lại không nhỏ, động một tí là đánh người, cô ta…”Cố Thanh Thanh cạn lời: “Mỗi ngày ăn trắng, lương thực tinh đâu nhiều như thế!”

Vương Vũ thở dài, cắn một miếng, cảm thấy thơm ngoài ý muốn cũng không tệ lắm.

Cố Thanh Thanh nhìn ngôi nhà tụ tập đám thanh niên trí thức, nhìn nồi trong tay mình đặt sang một bên, bưng lồng hấp trở về phòng.

Bánh bao trên bếp lò đã chín, Cố Thanh Thanh lại lấy hơn trăm bánh bao trong không gian ra, cộng lại cũng phải hơn hai trăm đặt trên tấm ngăn cho nguội.Trong mắt Trịnh Giai Giai lướt qua chút đáng tiếc, nhìn phương hướng Lý Phú Quý rời đi như suy tư gì đó.

Dương Xuân Hồng cụp mắt xuống, cũng đi theo về phòng.

Vương Vũ đi tới mở lồng hấp cầm một cái bánh bao, thấy không phải thuần màu trắng còn có chút ghét bỏ:

“Không phải màu trắng à!”Đã tới thời gian có thể làm cơm trưa, món chính giữa trưa ăn màn thầu bánh bao là được, nhưng đồ ăn vẫn phải làm thêm một chút.

Nghĩ một lát, Cố Thanh Thanh cắt ít thịt dê, thêm cải trắng và bột khoai lang đỏ làm thành canh thịt dê, sau đó lấy lòng heo ra xào.

Đống lòng heo kia sau đó vẫn luôn không ăn, phần lớn là phơi khô, còn có một phần được cô hong gió một ít đặt vào trong không gian.

Dường như Lục Hướng Dương không biết nhiều về chuyện này lắm, cho nên không để ý.






Bạn cần đăng nhập để bình luận