Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 121: Đại Lão Xả Giận Cho Cô



Cố Thanh Thanh chớp mắt: “Đâu cần khiêm tốn như vậy? Có thể đánh nhau ℓà rất tốt mà! Rất ℓợi hại!”

Cô thật sự cảm thấy ℓợi hại.

Là một cô gái nỗ ℓực phấn đấu tiến về trước, Cố Thanh Thanh hâm mộ người khác ưu tú, cũng vô cùng khát vọng trở thành một người ưu tú.

“Đợi em đi ℓàm kiểm tra xong xác định cơ thể khôi phục.”

Mười phút sau, bầu không khí ở sân sau hoàn toàn tăng cao, cô nhanh chóng khóa cửa đến sân sau xem náo nhiệt.

Sân sau rất rộng, ngoại trừ mấy khu đất trồng rau ra tất cả đều trống.

Mấy ngày nay tuyết rơi dày như vậy, mặt đất tuyết đọng thật dày, hiện giờ đã bị đám người này dẫm ra mặt đất bằng phẳng.Khóe miệng Cố Thanh Thanh vẫn luôn tươi cười chưa từng biến mất, không thân chẳng quen, có thể đối xử tốt với cô như vậy đúng là hiếm có!

Ăn cơm trưa xong, Cố Thanh Thanh thu dọn bát đũa, Lục Hướng Dương đặt bát xuống kéo Vương Vũ ra ngoài, Cố Thanh Thanh tận mắt nhìn thấy hai bọn họ đi tới chỗ đám thanh niên trí thức tụ tập.

Cô cầm bát đũa rửa chưa tới mười phút, thì nghe thấy giọng nói.Hét thảm một tiếng, lực tay của Lục Hướng Dương khiến nắm tuyết giống y như cục sắt, lập tức nện lên mũi, lực ném đó khiến Lý Phú Quý ôm mũi không ngừng kêu thảm thiết.

Lúc này Vương Vũ đuổi giết tới bên Lục Hướng Dương: “Lão Lục, tiếp chiêu!”

Lục Hướng Dương vội vàng tránh né chạy về phía Lý Phú Quý, lao về phía Lý Phú Quý đang không chú ý.Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, một đám thanh niên trí thức nói cười đi ra, đi tới sân sau, cô còn nhìn thấy Vương Vũ và Thạch Lỗi Hứa Quốc Bưu kề vai sát cánh, dường như nói rất vui vẻ.

Cô càng thấy khi Lục Hướng Dương đi ngang qua bên cạnh cô, thì nhướng mày với cô.

Cố Thanh Thanh kích động tới mức trái tim đập nhanh hơn, cô muốn đi xem náo nhiệt!Một đám người khí thế ngất trời, ngoại trừ mình ra khắp nơi đều là kẻ địch!

Nắm tuyết bay đầy trời, Lục Hướng Dương thấy Cố Thanh Thanh đứng trong góc tường xem náo nhiệt lập tức nắm lấy một nắm tuyết to trong tay, dùng sức bóp, sau đó ném về phía mũi Lý Phú Quý.

“A!”Đi xem Lục đại lão chỉnh người thế nào!

Sân sau nhanh chóng vang lên tiếng nói cười, có nam có nữ, đang chơi ném tuyết.

Cố Thanh Thanh biết Lục Hướng Dương không có khả năng đi lên là đánh người, cho nên cô ở trong phòng đợi một lát.Nghiêng người qua một cái, một khuỷu tay đánh lên vai Lý Phú Quý, đau tới tận xương khiến Lý Phú Quý phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

“A…”

Đám người náo nhiệt chỉ có một số ít chú ý tới anh ta, nhưng mà lúc này Lục Hướng Dương cũng té ngã, quay một vòng trên mặt đất, Vương Vũ tiến lên ném hết tuyết lên người Lục Hướng Dương, miệng còn ầm ĩ:

“Tới đây tới đây!”

“A…”

Tiếng kêu thảm thiết này thật sự quá thảm thiết, ℓại hấp dẫn một ít ánh mắt, nhưng mà Lục Hướng Dương cũng ngã cùng với anh ta, còn cười đỡ Lý Phú Quý.

“Thế nào? Không sao chứ?”

Lục Hướng Dương nâng anh ta dậy, ở góc độ người khác không nhìn thấy ánh mắt anh đều kèm theo sát khí, tràn ngập uy hiếp:

“Dám động vào người của tôi, hôm nay sẽ cho anh nếm thử giáo huấn.”

Sau khi nói xong cánh tay đỡ anh ta dùng sức một cái, cả người Lý Phú Quý như bị anh ấn trực tiếp quỳ trên đất.

Bả vai, cánh tay còn có đầu gối đau đến mức Lý Phú Quý không kêu ra được.

“Làm sao vậy? Đau chân ư? Sao không đứng vững được? Mau đứng dậy!”

Trong ánh mắt hoảng sợ của Lý Phú Quý, Lục Hướng Dương nâng Lý Phú Quý ℓên, sau đó đẩy mạnh, trực tiếp khiến Lý Phú Quý ngã mạnh xuống đất.









Bạn cần đăng nhập để bình luận