Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 125: Nghĩ Cách Kiếm Tiền



“Nếu cấp 1 cấp 2 đều có thể nhập học ℓần nữa, vì sao đại học không được? Chế độ khoa cử đều mấy ngàn năm, thi đại học chưa chắc không khôi phục.”

rCố Thanh Thanh ℓiếc mắt nhìn Lục Hướng Dương một cái, không ngừng bội phục.

Đây ℓà chuyện anh phỏng đoán ra sao?

Bây giờ, Vương Vũ xem như hiểu rõ.

Vương Vũ nhíu mày: “Anh có ý gì?”

“Ý chính là quốc gia sẽ không vĩnh viễn nghèo như vậy, muốn giàu phải phát triển kinh tế, như vậy không thể tách rời mở công xưởng, làm kinh doanh. Nói không chừng ngày nào đó kinh tế sẽ tự do, sẽ giống như trước đây, mọi người có thể tự do mở cửa hàng mở nhà máy!”

“Thực sự có ngày đó mà nói, tiền trong tay chúng ta sẽ có tác dụng.”Cố Thanh Thanh sửng sốt: “Hả?”

Vương Vũ bất đắc dĩ nói:

“Gần đây ăn thật sự quá ngon, anh còn muốn tiếp tục ăn, nhưng không thể đều dựa vào anh ấy trợ cấp đúng không! Anh tích trữ không nhiều lắm, đưa 20 tệ trước.”Vương Vũ có chút không dám tin: “Sao có thể? Nhà máy đều là…”

“Chỉ là mấy năm nay mà thôi, từ xưa đến nay, muốn giàu thì không thể tách rời kinh doanh.”

Vương Vũ: “…”Thấy anh ta không nói lời nào, Lục Hướng Dương cũng không muốn giải thích quá sâu, dù sao người trong cuộc sẽ không nhìn thấu hoàn toàn, hơn nữa lúc này cũng không ai dám tin.

“Đừng nghĩ nữa, cho dù thế nào trong tay có tiền đều là chuyện tốt, cho dù chúng ta vẫn luôn ở nông thôn, cũng có thể ăn ngon uống ngon. Cuộc sống của anh hiện giờ, còn tốt hơn khi anh ở thủ đô ấy chứ!”

Vương Vũ nghĩ một lát cuộc sống trong khoảng thời gian này, từ lúc Cố Thanh Thanh bắt đầu nấu cơm cho bọn họ, một ngày ba bữa của bọn họ bắt đầu trở nên phong phú hơn, trước đây ăn thịt là phải đi tìm, hiện giờ ăn thịt đã trở thành bữa cơm thường ngày.Trước mắt anh ta chỉ cống hiến một ít lương thực và 30 tệ, nghĩ tới đồ ăn trong khoảng thời gian này, hình như là anh ta…

Chiếm tiện nghi quá nhiều.

Vương Vũ im lặng một lát móc 20 tệ trong túi ra đưa cho Cố Thanh Thanh.“Cho dù thi đại học thật sự khôi phục, đại học cũng khôi phục, vậy… Chúng ta phải thi vào đại học lần nữa ư? Lấy được bằng cấp lại đến thành phố làm việc à? Chúng ta là thanh niên trí thức, tới nông thôn chính là vì trong thành phố không chứa được nhiều người như vậy, sao có thể…”

Lục Hướng Dương cười nói:

“Đúng vậy, để đám người trẻ tuổi như chúng ta đến nông thôn đúng là vì trong thành không nuôi được nhiều người như vậy, lãng phí sức lao động. Nhưng nếu kinh tế phát triển, trong thành phố có nhiều cơ hội thì sao? Các ngành nghề đều cần nhân tài mà?”Cố Thanh Thanh: “…”

Lục Hướng Dương cười: “Cho em thì em cầm lấy, mỗi ngày chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy cũng vất vả, cầm làm tiền tiêu vặt.”

Cố Thanh Thanh nhận lấy tiền.

Vương Vũ hạ quyết tâm:

“Như vậy mới đúng chứ, biết kiếm tiền ℓà tốt, cả mùa đông này không thể ℓãng phí. Hai ngày nữa dẫn mấy người đi dạo bên ngoài, kiếm chút đồ nhỏ trước, hai chúng ta tiến vào núi sâu một ℓần, trước khi ăn tết tranh thủ kiếm một khoản.”

Vương Vũ gật đầu: “Được, cứ ℓàm như vậy đi.”







Bạn cần đăng nhập để bình luận