Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 136: Nắm Lấy Tay Lục Hướng Dương



“Tôi nói này ℓão Lục, anh thật quá đáng, đau quá cơ!”

“Là anh thiếu rèn ℓuyện, những huấn ℓuyện ℓúc trước anh đều quên rồi à.”

“Tôi đâu có quên? Thân thủ của tôi rất tốt!”

“Lạnh hay không? Mau mặc quần áo vào.”

Từ Đông Mai tới đây nấu cơm, ngửi được mùi thơm có chút chua xót, còn rất hâm mộ.

“Cô đúng là mệnh tốt, có Lục Hướng Dương làm nhiều thịt cho cô ăn như thế, tôi cảm thấy gần đây cô đẹp hơn, quả nhiên ăn nhiều thịt sẽ xinh đẹp.”

Cố Thanh Thanh cười nói giỡn: “Vậy sao cô không tìm người cho cô ăn thịt?”

Từ Đông Mai bĩu môi: “Tôi có thể làm việc, còn lâu mới dựa vào đàn ông! Đàn ông dưới bầu trời này, không có mấy người tốt.”Tay người đàn ông khô ráo to rộng, kèm theo chút thô ráp, bàn tay vì hàng năm nắm súng mà có vết chai mỏng.

Tay của Cố Thanh Thanh thì rất mềm, làn da mịn màng, bóng loáng mềm mại.

Lúc này tay anh vừa rồi vẫn luôn ở trên nền tuyết nên lạnh lẽo thấu xương, tay của cô thì ấm áp, bỗng nhiên bị đôi tay nhỏ nắm lấy như vậy Lục Hướng Dương sửng sốt.

Đặc biệt là cô còn hà hơi nóng, xoa mấy cái.Buổi sáng không có chuyện gì làm, Cố Thanh Thanh đợi ở trong phòng không đi ra ngoài, Lục Hướng Dương và Vương Vũ làm gì cô cũng không quản.

Cô ở trong phòng cắt chút thịt dê, thái chút cải trắng, làm sủi cảo thịt dê cải trắng, lại cán thêm ít mì sợi.

Sau đó khóa trái cửa sổ vào, tiến vào trong không gian bận việc.

Cô phải dùng tốc độ nhanh nhất, tăng không gian lên một bậc.Cố Thanh Thanh sửng sốt, nhìn Từ Đông Mai một lát.

Lại thấy Từ Đông Mai như nghĩ tới gì đó, biểu cảm tạm dừng mấy giây, sau đó khôi phục như thường, nói với Cố Thanh Thanh:

“Cô đừng tưởng rằng hiện giờ Lục Hướng Dương đối xử tốt với cô thì có thể kê cao gối mà ngủ, mình nên cẩn thận một chút! Nên làm việc vẫn phải làm việc, dưỡng đến da thịt non mịn, nhỡ đâu ngày nào đó anh ta không nuôi cô, cô vai không thể gánh tay không thể khuân, không phải sẽ chết đói ư?”

Cố Thanh Thanh nhướng mày, cô thật sự không nghĩ tới Từ Đông Mai sẽ nói những lời này với cô.Giữa trưa nướng một con thỏ mập trong hai con kia, trên bếp lò nấu cơm, thịt thỏ chặt thành miếng nhỏ sau đó đến bên ngoài phòng bếp làm.

Hôm nay cô ngửi được không ít mùi thịt, hẳn là đám thanh niên trí thức lên núi đi săn lúc trước đang nướng thịt gà ăn.

Cô lấy con thỏ mập khoảng chừng hơn 2 cân nhiều thịt, Cố Thanh Thanh nấu ở nồi to bên ngoài, còn thêm ít nấm, củ cải vào, nấu một nồi to.

Trong sân tràn ngập mùi thơm.Loại cảm giác được con gái nắm tay này…

Lục Hướng Dương còn chưa cảm nhận thật cẩn thận, Cố Thanh Thanh đã buông lỏng ra, đưa áo khoác cho anh.

Lục Hướng Dương có chút không kịp phản ứng, nhìn cô gái trước mặt, trên mặt cô là tươi cười, muốn bao nhiêu bình tĩnh có bấy nhiêu bình tĩnh.

“Sao thế? Mau mặc vào, đừng để bị lạnh!”Lục Hướng Dương mặc áo vào, Vương Vũ đi theo tới: “Mệt chết tôi mất, lần sau kiên quyết không đánh với anh.”

Lục Hướng Dương lại giống như không có tinh thần, không để ý tới anh ta.

Khóe miệng Cố Thanh Thanh hơi nhếch lên không dễ phát hiện ra, nói tiếp: “Hôm nay đến đây thôi! Về nhà ăn cơm sáng, đi đi!’

Buổi sáng cô nấu cháo ở trên bếp lò, còn có bánh bao nóng, lúc này lại đi lấy ít dưa muối, vừa vặn làm thành bữa sáng.

Cuộc sống của cô hiện giờ, người ta nhìn thấy đều hâm mộ ghen tị, đám thanh niên trí thức nữ kia đều sắp ghen tị đến bốc khói, đều nói cô quyến rũ Lục Hướng Dương, hay ℓà nói mệnh cô tốt có Lục Hướng Dương nuôi.

Đây ℓà ℓần đầu tiên có người nói với cô như vậy.

Quan trọng ℓà, cô cảm thấy Từ Đông Mai giống như không có ác ý, châm chọc cô, chỉ vì đang nhắc nhở cô mà thôi.









Bạn cần đăng nhập để bình luận