Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 142: Lục Hướng Dương Nằm Trên Giường Đất Cười Ngây Ngô



Lục Hướng Dương rời đi, Cố Thanh Thanh thu dọn trong nhà một ℓát, có thêm nhiều đồ mới như vậy, cô dịch đồ trong phòng tới chỗ mới, ℓàm xong mọi chuyện nhìn phòng mình, Cố Thanh Thanh cảm thấy may mắn.

Tuy xuyên qua tới đây, cô hai bàn tay trắng còn có nhà mẹ đẻ thối nát như vậy, nhưng gặp Lục Hướng Dương cũng coi như ℓà trong cái rủi còn có cái may.

Đống nội thất mới này, rất nhiều người ở nông thôn kết hôn cũng không khoa trương như vậy!

Lục Hướng Dương không để ý tới anh ta: “Chưa nói gì.”

Lục Hướng Dương trở về sẽ mang đồ cho Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu, mùa đông này hai người trở nên giàu có hơn, bầu không khí trong khu thanh niên trí thức cũng có chút khác biệt.

Chỗ tốt người nào cũng muốn chiếm, đặc biệt là mùa đông không ăn được mấy thứ tốt.

Đặc biệt là Lục Hướng Dương đi sâu vào trong núi hơn, khi trở về mời mấy người trong khu thanh niên trí thức ăn cơm, hầm hai con gà rừng một con thỏ hoang, còn có mấy cân thịt lợn rừng.Mùi hương tỏa ra khắp sân, quan trọng là anh mời không phải tất cả thanh niên trí thức, Lý Phú Quý Ngô Đại Quân Lương Kiến Thiết còn có Trương Dũng anh đều không mời.

Bên thanh niên trí thức nữ, Trịnh Giai Giai cũng bị loại ra.

Tất cả thanh niên trí thức nữ chỉ có mình Trịnh Giai Giai bị loại ra ngoài, ý đã vô cùng rõ ràng, khiến Trịnh Giai Giai tức tới mức khóc một trận, nhưng không có người nào để ý tới cô ta.“Chưa nói gì anh cười ngây ngô như vậy làm gì?”

“Tôi đâu có cười ngây ngô?”

Vương Vũ tức điên: “Như vậy mà không gọi là cười ngây ngô? Miệng sắp liệt đến mang tai.”Lục Hướng Dương nhướng mày, sờ cằm mình: “Vậy sao? Tâm trạng của tôi tốt không được à?”

Vương Vũ lắc đầu, không muốn để ý tới anh.

Lục Hướng Dương vui không ngủ được, bên Cố Thanh Thanh thì yên bình hơn nhiều.Cô vẫn luôn ở trong không gian bận việc đến rạng sáng, nhìn số dư càng ngày càng tới gần thăng cấp, tâm trạng rất tốt.

Khi ngủ mới lấy vòng ngọc kia ra đeo trên cổ tay, vừa vuốt ve vừa ngủ.

Mùa đông này rét lạnh, tuyết rơi hết trận này tới trận khác, còn có mưa, phần lớn thời gian đều ở trong trời băng đất tuyết.Lục Hướng Dương không yên tâm để Cố Thanh Thanh ở nhà một mình, mỗi lần trước khi rời đi đều dặn dò một lát, bên đại đội trưởng Vương Chính Quốc, kế toán Đào đều chào hỏi qua, anh đều chuẩn bị rất tốt.

Lúc này mới trấn áp Lý gia xong, để Cố Thanh Thanh có thể an tâm sinh sống ở khu thanh niên trí thức, không ai dám tới quấy rầy.

Còn đám Lý Phú Quý, có Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu nhìn chằm chằm, bọn họ cũng không dám làm gì.Lục Hướng Dương thường xuyên đi ra ngoài, có đôi khi thậm chí đi ba bốn ngày mới trở về, có đôi khi đi cùng Vương Vũ, có đôi khi đi một mình ra ngoài.

Hai bọn họ đi vào núi sâu, nhưng khi trở về không mang theo nhiều con mồi trở về.

Gà rừng thỏ hoẵng hươu thì thường có, đi sâu hơn thì không dẫn theo Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu.

Dương Xuân Hồng vốn còn khuyên bảo Lục Hướng Dương đừng so đo với một cô gái, kết quả thái độ của Lục Hướng Dương kiên quyết như vậy, bên nữ sinh anh còn có thể cứng rắn như vậy, bên thanh niên trí thức nam anh càng không khách sáo.

Mà bên Cố Thanh Thanh, Lục Hướng Dương thường xuyên không ở nhà, cô ngoan ngoãn tránh trong nhà không đi đâu, an tâm ở trong không gian ℓàm việc.

Vừa nỗ ℓực rèn ℓuyện cơ thể, ℓuyện độ ℓinh hoạt trước đây trở về, vừa điên cuồng kiếm tiền.

Cuối cùng mấy ngày trước tết, cô thăng không gian ℓên một bậc.

Nhưng mệt chết cô!









Bạn cần đăng nhập để bình luận