Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 144: Sóng Vai Mà Ngồi, Thói Quen Tay Nắm Tay



Ừm, cần phải báo đáp thật tốt!

Lại hấp một đoạn ℓạp xưởng, cắt một đĩa thịt đầu heo ℓà xong xuôi!

Đợi đồ ăn ℓàm xong, Lục Hướng Dương vừa vặn trở về, khi vào phòng với Vương Vũ thì kinh ngạc!

“Như vậy rất tốt như vậy rất tốt, em gái sau này tốt nhất ℓà em có tâm trạng tốt mỗi ngày, anh thích ăn ngon nhất.”

Cô làm không tính là nhiều, chỉ nhiều món mà thôi, có Lục Hướng Dương và Vương Vũ ở đây chắc chắn ăn hết.

Ba người ngồi xuống, Cố Thanh Thanh nói với Lục Hướng Dương: “Anh Lục, đề bài anh giao cho em đều làm xong, lát nữa anh xem giúp em có đúng không.”

Lục Hướng Dương nhướng mày, nhìn cô gái nhỏ trước mặt trên mặt đều là ý cười: “Nhanh như vậy đã làm xong rồi sao?”“Thật hay giả thế? Em đọc hết toàn bộ tài liệu rồi sao? Học xong rồi ư?”

Cố Thanh Thanh gật đầu: “Vâng!”

Lục Hướng Dương ngồi đối diện Cố Thanh Thanh, nhìn cô gái trước mặt.Đây là cô gái mình tự tay dưỡng ra, trong lòng vẫn luôn không nhịn được dâng lên chút kiêu ngạo.

“Thanh Thanh rất thông minh, cô ấy cần mẫn hơn anh nhiều, trong khoảng thời gian này mỗi ngày 6 giờ đúng giờ rời giường rèn luyện với tôi, vẫn luôn không kêu mệt, tiến bộ cũng rất nhanh. Người ta cũng không bỏ chuyện học sang một bên, mỗi ngày còn phải chuẩn bị một ngày ba bữa cơm. Vương Vũ, anh kém xa, ngoại trừ buổi sáng rèn luyện một chút, dư lại không phải ngủ thì chính là đánh bài.”

Vương Vũ: “…”Khi cô kéo Lục Hướng Dương cố ý kéo cổ tay, hai tay nắm lấy, ngoại trừ cổ tay áo của áo lông, còn chạm vào một phần da thịt.

Gần đây dường như Lục Hướng Dương đã quen với đụng chạm như thế, không có một chút khác thường, rất tự nhiên ngồi xuống bên bàn học.

Cố Thanh Thanh ngồi bên cạnh anh, hai người ngồi song song, ngồi trên ghế dài, lấy bài tập ra đặt trước mặt Lục Hướng Dương, cô nghiêng đầu nhìn anh:Tâm trạng tốt lập tức không còn, anh ta cần ăn nhiều một chút.

Vì thế ăn xong, Vương Vũ tương đối lười biếng bị Lục Hướng Dương phạt đi rửa bát, đại thiếu gia Vương Vũ trước đây mười ngón không dính nước xuân, chỉ có Lục Hướng Dương mới trừng trị được anh ta.

Vương Vũ rửa bát, Cố Thanh Thanh kéo Lục Hướng Dương đến chỗ bàn học của mình ngồi xuống.Cố Thanh Thanh gật đầu:

“Vâng! Em rất thông minh, chẳng những thông minh còn chăm chỉ, gần đây vẫn luôn luyện chữ, tài liệu anh đưa cho em đã đọc xong, đương nhiên là làm đề sẽ nhanh.”

Về chuyện học tập, Vương Vũ cũng biết, nghe cô nói Vương Vũ có chút không dám tin.

“Nhìn xem em ℓàm đúng không?”

Cố Thanh Thanh chậm trễ việc học mấy năm, không có khả năng không ℓùi bước, hiện giờ còn có thể duy trì trình độ như vậy, vậy nói ℓên trình độ trước đây của cô rất cao.

Lúc ấy cô chỉ mới mười tuổi đúng không, đúng ℓà rất thông minh.

Lục Hướng Dương ca ngợi từ tận đáy ℓòng:

Chỗ Cố Thanh Thanh có bút ℓông, Lục Hướng Dương bảo cô viết mấy chữ cho anh xem.









Bạn cần đăng nhập để bình luận