Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 146: Ngoan Ngoãn Đợi Ở Nhà



Khi mới xuyên qua tới đây, cô không muốn cũng không dám đi, ℓúc ấy cơ thể của nguyên chủ bị tra tấn suy yếu không chịu nổi, gặp phải nguy hiểm cô đều không có sức chạy trốn.

Nhưng hiện giờ thì khác, cơ thể của cô hoàn toàn khôi phục, sức mạnh khôi phục, gần đây rèn ℓuyện ℓâu như thế, cô còn rèn ℓuyện ở trong không gian đấy!

Mức độ ℓinh hoạt của cơ thể tăng ℓên không ít, hiện giờ cô có không gian của hệ thống phụ trợ, cho dù không đánh ℓại người ta, chạy trốn hẳn ℓà không thành vấn đề.

Khi cuối năm máy kéo trong thôn thường xuyên đến trong huyện, rất nhiều người sẽ đi theo xe, Cố Thanh Thanh cũng như vậy, tránh cho cô phải đi bộ.

Chuyện thịt lợn rừng mọi người đều biết, cả đại đội đều được chia, không có gì không thể nói.

Lảo đảo lắc lư đầu làng cuối ngõ cuối cùng cũng tới trong huyện, mọi người tách nhau ra, máy kéo khoảng 3 giờ chiều trở về, tất cả mọi người ngồi xe sẽ tập hợp ở nơi này vào lúc ấy, quá giờ không đợi.

Trong khoảng thời gian này tuy Cố Thanh Thanh ít ra cửa, nhưng nên hỏi thăm cô đã hỏi thăm, biết huyện thành có chỗ tương đối có tiền.Trong huyện có mấy nhà máy nhỏ, khu người nhà ký túc xá của công nhân viên chức chính là nơi có tiền.

Cố Thanh Thanh đến gần đây điều tra địa hình, đến khu người nhà của xưởng dệt trước tiên.

Nơi này là nhà máy lớn nhất trong huyện thành, khu người nhà rất nhiều người, cô đứng gần đây một lát, quan sát một lúc, lúc này mới trốn đến nơi không người tiến vào trong không gian giả dạng.Cô chuẩn bị xong mọi thứ, sáng sớm đã rời đi.

Đám Lý Phú Quý đều ở khu thanh niên trí thức, Vương Vũ cũng không ngăn cả cô.

Cố Thanh Thanh ngồi trên máy kéo trở thành tiêu điểm, dọc đường đi đều hỏi cô rốt cuộc Lục Hướng Dương có bao nhiêu tiền, có phải mỗi ngày đều ăn thịt hay không.Mặc quần áo của mình đi là tuyệt đối không có khả năng, bôi đen gương mặt nhỏ khiến càng đen hơn, lông mày trở nên thô hơn, đôi mắt cũng thay đổi một chút càng giống mắt con trai.

Giấu bím tóc vào trong mũ, đi giày độn khiến mình trở nên cao hơn, mặc quần áo con trai thời nay mới mặc, trở ra, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện cô là con gái.

Cô đứng bên ngoài khu người nhà một lát, thấy được một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc rất có thể diện.Cố Thanh Thanh lập tức tiến lên đón, cười với vẻ mặt ngu đần:

“Chị gái, em là thân thích ở thôn chị, tới đưa quà tết cho chị, sắp ăn tết, chị đổi chút đồ cho em về thôn ăn tết đi!”

Người phụ nữ trẻ tuổi sửng sốt, đôi mắt khôn khéo liếc Cố Thanh Thanh một cái, cách ăn mặc này, vừa nhìn là thiếu niên nghèo khổ ở nông thôn.…

Cũng may trước đây Cố Thanh Thanh xem như là đứa bé ngoan, thanh danh rất tốt, ở trong thôn cũng coi như là đứa bé đáng thương, cho nên lúc này cô ngoan ngoãn, thậm chí giả vờ rất nhát gan, cũng không có ai hoài nghi.

Đương nhiên là cô sẽ không nhiều lời, chỉ nói chuyện mọi người đều biết, đó chính là nhà Lục Hướng Dương ở thủ đô, trong nhà anh trai ở bộ đội làm cán bộ, anh ấy biết đi săn, trong nhà có thịt lợn rừng.

Khu bọn họ ℓà khu người có tiền!

Thường xuyên sẽ có người ở nông thôn mang chút đồ tới đây bán, bọn họ đều đã quen, đều vì cuộc sống, cho nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở.









Bạn cần đăng nhập để bình luận