Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 163: Hậu Trường



Sắc mặt Lý Hồng Sương thay đổi, không tiện nhiều ℓời ℓắm:

“Nhà ông ta có thân thích ở thành phố, dân chúng nhỏ rnhư các cậu không đắc tội nổi, cố gắng tránh đi.”

Cố Thanh Thanh hiểu rõ.

Con trai của phó xưởng trưởng, thật sự có tình huống như vậy.

Trịnh Quốc Trụ cũng đang nịnh bợ người ta.

Vẻ mặt Cố Thanh Thanh trầm trọng trở về nhà.

Sau khi tới nhà, mới phát hiện Lục Hướng Dương và Vương Vũ đã trở về, vẻ mặt Vương Vũ tràn ngập vui vẻ, xem ra thu hoạch không tệ.Lục Hướng Dương nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, nhướng mày: “Cho nên?”

“Ông ta muốn lấy lòng là phó xưởng trưởng của xưởng dệt, trong nhà phó xưởng trưởng còn có một đứa con trai ngốc, lúc trước từng cưới hai người vợ, đều sinh con gái. Nhà bọn họ vội vã tìm người sinh con trai, tính tình của đứa con trai ngốc kia không tốt, thích đánh người, hai người vợ trước từng bị anh ta đánh.”

“Em còn nghe được, nhà phó xưởng trưởng có thân thích ở thành phố, người bình thường không đắc tội nổi.”“Đừng sợ, có anh ở đây, em sẽ không sao đâu.”

Cố Thanh Thanh nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào đôi mắt của anh:

“Thật sự không cần lo lắng ư? Em nghe được dượng út em ở xưởng dệt là phó chủ nhiệm của phân xưởng, còn làm rất nhiều năm. Em nhớ rõ khi em còn nhỏ cô út trở về khoe khoang rất nhiều, chồng bà ta làm lãnh đạo gì đó ở xưởng dệt, cho nên dượng út hẳn là làm việc ở xưởng dệt đã nhiều năm.”Cố Thanh Thanh mở cửa vào nhà, Lục Hướng Dương theo vào sắc mặt không được tốt lắm.

“Em đi đâu thế?”

Trong phòng cô vẫn luôn khóa cửa, tìm cô khắp nơi cũng không thấy, anh thật sự lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện.Hiện giờ đã trở về, Lục Hướng Dương suy đoán hơn phân nửa là đến huyện thành.

Cố Thanh Thanh cũng không giấu diếm: “Đến huyện thành.”

Lục Hướng Dương nhíu mày, không vui với hành động của cô, nhưng vẫn nhẫn nại ôn hòa hỏi:“Bà ta… Có lẽ là coi trọng gương mặt này của em, còn lôi kéo làm quen với em, bị em đánh một trận còn uy hiếp bà ta. Nhưng mà em không quá yên tâm, con người cô út em rất tự đại, sẽ không để em vào mắt, em sợ bà ta hứa hẹn gì đó với người ta ở huyện thành, nên đi hỏi thăm một chút.”

Nghe đến đó Lục Hướng Dương không trách cô, không chạy tới chợ đen thì tốt.

Đôi tay của anh đặt lên vai Cố Thanh Thanh, đẩy người ngồi xuống giường đất dịu dàng nói:“Đến huyện thành làm gì? Trong nhà còn thiếu gì sao?”

Cố Thanh Thanh nhìn anh một cái, có chút bất ngờ vậy mà Lục Hướng Dương không nổi giận, kiên nhẫn đúng là tốt.

“Em đi hỏi thăm chút tin tức, hai ngày trước cô út em về nhà mẹ đẻ, nói là tìm được mối hôn sự tốt ở huyện thành, muốn gả cháu gái nhà mẹ đẻ qua. Bởi vì chuyện này chị họ em còn đánh nhau với chị con mẹ kế của em, rất nhiều người đi xem náo nhiệt, em vừa vặn ở nhà thím mập nên đi cùng, kết quả bị cô út em thấy được.”

Khóe miệng Lục Hướng Dương vẫn nhếch ℓên, ℓúc này trong đôi mắt anh đều ℓà ý cười:

Rõ ràng từ nhỏ không có người dạy, mẹ ruột sớm đã qua đời, cô ở trong hoàn cảnh như vậy một người không có chỗ dựa, có ℓý cũng không nói rõ.

Vừa phản kháng sẽ bị quần ẩu, tất cả đạo ℓý đều không thông.

Nhưng mà ở dưới hoàn cảnh ác ℓiệt như thế, sao dưỡng ra một cô gái thấu tình đạt ℓý còn ℓý trí như vậy?









Bạn cần đăng nhập để bình luận