Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 227: Những Người Đó Cộng Lại, Cũng Không Thông Minh Bằng Thanh Thanh Của Tôi



Còn anh ta…

Vương Vũ cảm thấy anh ta phải nghĩ đường ℓui, nếu Lục Hướng Dương và Cố Thanh Thanh thật sự kết hôn, vrậy anh ta ℓàm sao bây giờ?

Đất trồng rau ở sân sau, mấy cô gái đang trồng rau, Tống Manh, Lý Vũ Tình, Dương Xuân Hồng, Từ Đông Mai còn có một người mới tới, Vương Vũ không quen.

Trên đường anh ta về nhà, nhìn rất ℓâu.

Người mới tới kia ℓá gan nhìn có vẻ nhỏ, nhưng rất chăm chỉ, vừa nhìn ℓà biết người tay chân ℓanh ℓẹ, rất giống với Cố Thanh Thanh ℓúc mới đầu.

Ngoài ra trông tương đối xinh đẹp, chính ℓà Tống Manh và Lý Vũ Tình.

Còn Dương Xuân Hồng, Vương Vũ căn bản không nghĩ tới, Dương Xuân Hồng hơn anh ta mấy tuổi, nhìn cũng tương đối già.

Vương Vũ thở dài:

“Em tò mò thôi! Anh vốn dĩ có tiền đồ tốt như vậy, tuổi cũng còn trẻ, thực ra ở nông thôn mấy năm tương lai vẫn tìm được cơ hội trở về.”

“Cho dù trở về cũng không chậm trễ tôi cưới Cố Thanh Thanh đúng không?”

“Đúng là không chậm trễ, nhưng một khi anh trở về đối thủ của Lục gia sẽ chú ý tới anh, đến lúc đó bọn họ không làm gì được anh, sẽ ra tay với Cố Thanh Thanh, rốt cuộc là anh đang nghĩ gì thế?”“Chuyện này không đúng! Cho dù các anh trai của anh có thể gánh vác trách nhiệm của Lục gia, vậy còn anh? Anh không có khả năng ở lại nông thôn cả đời đúng không? Anh thật sự quyết định không trở về bộ đội ư?”

Lục Hướng Dương thở dài:

“Thực ra có đôi khi, đó chính là chấp niệm của tôi! Tôi vẫn luôn do dự có nên trở về hay không không, nguyên nhân căn bản nhất là lo lắng cho Lục gia, lục gia không yên ổn, tôi chắc chắn sẽ trở về, bởi vì nơi đó mới là nơi tôi am hiểu nhất.”

“Nhưng mà nếu Lục gia không cần tôi liều mạng như vậy, vậy… Không quay về cũng được, cứ sống như thế. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai chúng ta có thể tự do, tự do làm kinh doanh, tự do đi học, tự do du ngoạn khắp nơi, thậm chí tự do ra nước ngoài. Lúc ấy tôi có thể dẫn theo vợ con đi khắp thế giới, nghĩ như vậy cũng khá tốt.”Lục Hướng Dương cười nằm trên giường đất, bắt chéo hai chân, tâm trạng rất tốt đang rung chân.

“Trước đây tôi cũng coi Lục gia thành trách nhiệm của tôi, nhưng sau này tôi nghĩ lại, Lục gia cũng không phải chỉ là trách nhiệm của mình tôi, tôi còn có anh trai, còn có cha, hai anh trai của tôi cũng không kém! Tôi là nhỏ nhất, có lẽ có thể giao một số chuyện cho bọn họ làm.”

“Sau này tôi phát hiện bọn họ làm cũng không tệ lắm, hiện giờ tình hình của Lục gia tốt hơn, mọi chuyện sắp xếp lúc trước cũng đã làm được, như vậy khá tốt. Nếu anh trai tôi có thể thu phục, vậy tôi cưới ai cũng không quan trọng như vậy nữa.”

Vương Vũ cau mày:Đời trước anh quá vất vả, gánh nặng đè lên người cả đời, cả đời luôn bôn ba vì Lục gia, làm việc vì gia đình.

Nếu đời này có thể nhẹ nhàng hơn một chút, tương lai cởi mở hơn anh sẽ làm kinh doanh, kiếm nhiều tiền một chút, trang điểm cho cô gái nhỏ nhà anh thật đẹp, trong nhà đầy hàng hiệu, châu báu, đi du lịch khắp thế giới, cũng khá tốt.

Nếu anh về bộ đội, thì không còn tự do như vậy.

Lần trước anh trai gửi thư, mọi chuyện tiến triển thuận lợi, đây là mấu chốt anh nghĩ thông suốt.Huống hồ hình như cô ta có đối tượng.

Vào buổi tối Lục Hướng Dương ăn cơm tối xong, cũng ở bên Cố Thanh Thanh dính một lúc lâu mới trở về ngủ, Vương Vũ vẫn luôn không ngủ đang đợi anh.

Thấy anh trở về, hỏi thẳng: “Anh thật sự nghĩ kỹ rồi, muốn kết hôn với Cố Thanh Thanh sao?”

Lục Hướng Dương nằm trên giường đất, thản nhiên nói: “Vấn đề này lúc trước cậu đã hỏi, sao còn hỏi?”“Nếu thật sự giống như anh nói, vậy em cũng có thể tự do hơn một chút. Em cũng có thể tìm người em thích, cho dù là ở nông thôn cũng không sao?”





Vương Vũ vẫn luôn mong ước hoàn cảnh như vậy: “Thật sự sẽ có cuộc sống như vậy sao? Chúng ta có thể đợi được ư?”

Lục Hướng Dương quay đầu nhìn về phía anh ta:

“Chắc chắn có thể, từ cổ chí kim mấy ngàn năm, chưa từng nghe nói qua triều đại nào không cho kinh doanh. Chẳng qua là hiện giờ quá nghèo, vật tư quá ít, không thể không quản lý mà thôi. Tôi nghe nói trường học bên công xã sắp khai giảng, còn muốn xây dựng trường học mới nữa! Đây là dấu hiệu tốt.”

Vương Vũ nghĩ một lát:





Bạn cần đăng nhập để bình luận