Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 291: Cố Gia, Cố Tích Vân 1



“Có thể, nhưng mà cậu phải đảm bảo hàng giống y đúc hàng cậu bán ra ngày hôm nay, chất ℓượng không tốt chúng tôi không giao tiền.”

“Không thành vấn đề.” Cố Thanh Thanh đồng ý rất sảng khoái.

Nói giao dịch xong, Cố Thanh Thanh chuẩn bị rời đi, trước khi đi dặn dò:

Cố Thanh Thanh: “…”

Không dám đi ra ngoài nữa, vẫn luôn tránh ở trong không gian nghỉ ngơi, thuận tiện chuẩn bị sẵn hàng ngày mai.

Ban ngày hôm sau, Cố Thanh Thanh không đi bán hàng nữa, lúc này không cần lấy hàng ra đi giao dịch, cô thành thật đợi đến giao dịch ban đêm.

Ban ngày không có chuyện gì làm, Cố Thanh Thanh mặc váy đi bộ trên phố, đi đến nơi tương đối chí tình một lần, chụp không ít ảnh.

Lại đi tới gần quảng trường hai bảy lần nữa, ngoài ý muốn thấy được bà cụ ngày hôm qua.Lúc này bà cụ kia đang dọn dẹp vệ sinh, nhìn thấy Cố Thanh Thanh đôi mắt sắp dán lên người cô.

Cố Thanh Thanh phát hiện ánh mắt của bà cụ này có chút kỳ lạ, cô không muốn gây chuyện chuẩn bị rời đi, bà cụ vội vàng đuổi theo.

Biểu cảm rất cẩn thận, thậm chí còn kèm theo chút lấy lòng, bà cụ hỏi: “Cháu gái, cháu… Cháu là người chỗ bọn bà sao? Hay là tới thăm người thân?”

Đôi mắt Cố Thanh Thanh lóe sáng, có phải bà cụ này thấy cô giống người Cố gia trước đây, tới đây hỏi thăm?Cố Thanh Thanh cười nói: “Cháu không phải người ở đây, đi ngang qua nơi này, tới chơi.”

Bà cụ vội vàng nói:

“Cháu là người ở đâu? Cháu trông rất giống một người bà quen lúc trước, cháu có thể nói cho bà biết tên mẹ cháu là gì không?”

“Cố Tích Vân!”Khóe miệng Cố Thanh Thanh giật giật:

“Từ trước tới nay chồng vẫn luôn không đáng tin cậy, mi so với chồng làm gì?”

Hệ thống: “…”

Lần đầu tiên làm lớn như thế, Cố Thanh Thanh vô cùng khẩn trương.Cố Thanh Thanh không để ý tới người này nữa, lòng bàn chân nhanh chóng bôi dầu chạy đi.

Vẫn luôn chạy đi rất xa, xác định không có người đuổi theo cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Hệ thống nào đó cười nhạo trong đầu cô:

“Sợ cái gì? Không phải có tôi ở đây sao? Tôi đã nói tôi đáng tin cậy hơn chồng rồi mà.”Bà cụ kinh hãi, nắm lấy tay Cố Thanh Thanh: “Thật sao? Mẹ cháu thật sự tên là Cố Tích Vân ư? Cô ấy ở đâu? Cô ấy ở đâu?”

“Đã sớm qua đời!”

Bà cụ ngẩn ngơ, đôi mắt mới sáng lên lại lập tức ảm đạm đi.

Cố Thanh Thanh vẫn luôn chú ý tới phản ứng của bà ấy, đau lòng này là thật, nhìn dáng vẻ hẳn là bà cụ có quan hệ với mẹ nguyên chủ, có thể là nha hoàn người hầu của Cố gia.

“Bà, bà không sao chứ?”

“Cháu gái, bà vừa gặp cháu ℓập tức cảm thấy tương đối hợp ý, buổi tối cháu đến nhà bà một chuyến, bà đưa cho cháu một thứ.”

Bà ấy nhỏ giọng nói: “Trước đây bà quen mẹ cháu, ℓà mẹ cháu để ℓại.”

Sau khi nói xong bà ấy nhỏ giọng nói địa chỉ trong nhà, xách theo chổi rời đi.

Cố Thanh Thanh cảm thấy hơi kỳ ℓạ, chỉ một cái tên không hỏi chuyện khác, như vậy đã giao đồ cho cô sao?

Nhưng mà nghĩ ℓại người đàn ông mặc âu phục kia, Cố Thanh Thanh cảm thấy bà cụ ℓàm như vậy, có ℓẽ vì có nguyên nhân, hẳn ℓà biết sắp không giữ nổi.

Buổi tối Cố Thanh Thanh thật sự tới đó.







Bạn cần đăng nhập để bình luận