Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 292: Cố Gia, Cố Tích Vân 2



Cố Thanh Thanh cạn ℓời: “Vâng vâng, mi đáng tin cậy nhất, mi còn đáng tin hơn chồng!”

Hệ thống kiêu ngạo: “Đương nhiên, cô ℓàm việc chăm chỉ, sau này cô sẽr phát hiện tôi còn đáng tin hơn cha cô!”

Cố Thanh Thanh: “…”

Gõ cửa đi vào, quả nhiên ℓà bà cụ ở nhà một mình, dẫn Cố Thanh Thanh vào trong phòng nhỏ của bà ấy.

“Cô gái, mẹ cháu sau này sống có tốt không? Cô ấy có nói với cháu tình hình nhà mẹ đẻ hay không?”

Cố Thanh Thanh biết bà cụ còn muốn xác nhận thân phận của cô:

“Mẹ cháu sống cũng không tệ ℓắm, gả cho nông hộ, sinh cháu, còn ℓàm giáo viên, cầm tiền ℓương cao. Khi còn nhỏ cháu đi theo mẹ không chịu khổ gì, sau này mẹ cháu chết vì bệnh.”

Bà cụ gật đầu:

“Nhanh cầm đi! Đừng để người ta phát hiện thì không có biện pháp mang theo, vì những thứ này bà mới có thể sống đến bây giờ, mau lấy đi.”

Trong rương có mấy cái túi còn kèm theo mùi bùn đất, có lẽ là vừa đào ra.

Cố Thanh Thanh gật đầu, cất đồ vào trong giỏ tre của mình, ghế sau xe đạp cột hai cái giỏ tre, Cố Thanh Thanh nghĩ một lát hỏi:Cố Thanh Thanh lấy ít lương thực và thịt trong sọt khác ra, lại lấy một ngàn tệ và ít phiếu giao cho bà ấy, cuối cùng cho bà ấy mấy thỏi vàng nhỏ.

“Bà cầm lấy mấy thứ này, cất thật kỹ, sau này phải chăm sóc mình thật tốt.”

Bà cụ nhìn những thứ này, biết cô gái này sống không tệ lắm, nếu không không lấy ra được những thứ này.

Bà ấy cười vui vẻ, thản nhiên nhận lấy.“Bà, bà sống một mình sao?”

Bà cụ cười nói:

“Đúng vậy! Chỉ một mình, bà lớn tuổi không đi nổi, nên ở lại nơi này dưỡng lão, có hàng xóm láng giềng, có một công việc đã quen.”

“Cháu nhanh đi đi, bảo quản mấy thứ đó thật tốt, đều là đồ của Cố gia.”



“Trong nhà bà ngoại cháu có ba đứa con, mẹ cháu đứng thứ hai, phía trên còn có một chị gái, phía dưới một em trai. Chị gái gả cho người ta, bà ấy là kén rể.”

Đôi mắt bà cụ đỏ lên lần nữa, thở dài thật sâu, bà ấy mở một cái rương to ra, bên trong có mấy cái túi.

“Đây đều là đồ nhà mẹ cháu, cháu nhanh lấy đi, đi rồi thì sau này đừng trở về. Cố gia hẳn là xảy ra chuyện, sau này nếu có người tìm cháu nhận người thân, cháu nhất định phải cẩn thận, ngoại trừ ông bà ngoại ra, người khác đừng tin. Người chồng mẹ cháu kén rể, hơn phân nửa là tên súc sinh, hiện giờ không biết Cố gia còn ở Cố gia không.”

Đôi mắt Cố Thanh Thanh lóe sáng, gật đầu: “Cháu biết một chút, mẹ đã nói với cháu rồi.”Đối phương không xác định thân phận của cô quá nhiều, cô không hỏi gì, bà ấy cũng không giải thích, cứ giao đồ cho cô như vậy.

Hẳn là thấy cô giống Cố Tích Vân, còn có chính là bà ấy thật sự không giữ nổi mấy thứ này, còn không bằng đưa ra ngoài.

Cố Thanh Thanh xoay người rời đi, một đường đi thẳng tới rừng cây ở phía tây.

Lúc này cách đêm khuya còn một thời gian rất dài, Cố Thanh Thanh muốn đến đó điều tra một lát trước, đảm bảo xung quanh không có người.“Đi đi! Tránh bị người ta phát hiện.”

Cố Thanh Thanh đẩy xe đạp rời đi, ban đêm yên tĩnh một mình cô đi trong ngõ nhỏ tối tăm.

Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì thấy bà cụ đứng ở cửa nhìn cô, cơ thể già nua còn có chút lam lũ, tóc bạc đầy đầu.

Cố Thanh Thanh biết, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng.





Bạn cần đăng nhập để bình luận