Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 303: Những Người Đó Nói Gì



“Dì ℓại mắng cháu cháu tuyệt giao với dì, cháu đã tìm được dì út mới, dì không được ℓàm dì út của cháu nữa.”

Ôn Tình Tình cười, vô cùng đắc ý.

“Vậy thì xin ℓỗi, mẹ cháu ℓà chị gái của dì, người nào cũng không thay đổi được.”

Ôn Tình Tình nhún vai: “Đây ℓà địa bàn của các anh, anh ℓàm chủ.”



Cố Thanh Thanh và Chu Lâm rời đi, Mạnh Phồn lập tức trở về tìm anh em của mình, lưu manh vô lại Triệu Vương đã trở lại, nhìn thấy Mạnh Phồn báo cáo:

“Anh, không nhiều đồ lắm, trên mặt đất tìm được mười sáu rương, có châu báu có đồ cổ còn có ít tơ lụa, số lượng này không đúng lắm! Quá ít rồi!”Quả nhiên cho dù là thời đại nào, cuộc sống của dân chúng bình thường và cuộc sống của các phú hào đều như hai thế giới.

Chỉ một lát sau có người gõ cửa, hai người nâng khay đi tới, một người đưa cơm tối, một người khác đưa quần áo.

Một bộ đồ ngủ, còn có một bộ mặc ra cửa.Cố Thanh Thanh nhận lấy đồ, đóng cửa lại, cẩn thận kiểm tra các góc trong phòng một lát, xác định không có trang bị đặc biệt lúc này mới tiến vào trong không gian.

Không có tâm tư đi xem đống rương kia, cô đi gội đầu tắm rửa trước, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì đi xem đống rương kia.

Mở từng rương ra kiểm tra, quả nhiên đều là các loại đồ cổ, vàng bạc châu báu.Chu Lâm và Ôn Tình Tình còn phải mở họp, sắp xếp Cố Thanh Thanh ở một phòng tầng hai:

“Cô ở nơi này đi, có cần gì thì nói với người giúp việc, tôi bảo bọn họ mang đồ ăn đồ dùng đến phòng cô.”

“Cảm ơn!”Cố Thanh Thanh nói cảm ơn, đánh giá căn phòng này.

Rất rộng, còn có một phòng xép, trang trí kiểu Châu Âu, hẳn là nhà ở của nhà tư bản lớn nào đó ở Thượng Hải trước đây.

Người thập niên 70 đã ở nơi có điều kiện tốt như vậy.Cho dù là hiện giờ ở trong nước thu mua mấy thứ này, cũng cần tốn không ít tiền, số lượng quá nhiều.

Nhưng mà Cố Thanh Thanh biết, nếu cầm đến nước ngoài hay là Hương Giang, vậy giá khác hoàn toàn với nội địa.

Mặt thẹo bị Mạnh Phồn giết, còn chưa kịp mở miệng hỏi, không biết có phải là kẻ địch của Lục Hướng Dương hay không.

Mạnh Phồn cũng cảm thấy không ít như vậy: “Những người đó nói gì?”

Lúc ấy thấy mặt thẹo muốn thương tổn Cố Thanh Thanh, anh ta tức giận quá nên trực tiếp cứa yết hầu!

Như vậy hay rồi, không còn một người sống để thẩm vấn.

“Chắc chắn tìm hết toàn bộ rồi chứ?”

Sáng sớm hôm sau Cố Thanh Thanh rời giường, mới thu dọn xong có người gõ cửa phòng, mở ra nhìn ℓà cậu nhóc Ôn Ngôn.

Cậu nhóc nhìn Cố Thanh Thanh với vẻ chờ mong: “Chị gái xinh đẹp, chị chơi với em đi, dì út em còn đang ngủ, căn bản gọi không tỉnh.”

Cố Thanh Thanh muốn đi theo bọn họ đến Hương Giang, như vậy vô cùng an toàn, không cần đi nhập cư trái phép, cho nên cần phải dỗ cậu nhóc trước mắt!

Vì thế Cố Thanh Thanh chơi với cậu nhóc cả sáng.

Đứa bé rất thích cái đẹp, người xinh đẹp đều dễ dàng được đứa bé yêu thích, đời sau ℓưu hành một câu, nếu bạn muốn biết giá trị nhan sắc của bạn thế nào trong đám người, vậy phải xem cuộc sống bình thường của bạn, xung quanh có bao nhiêu đứa bé thích bạn.

Đứa bé thích bạn càng nhiều, thì bạn càng xinh đẹp.









Bạn cần đăng nhập để bình luận