Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 369: Quán Cơm Ở Thủ Đô



“Suy nghĩ cẩn thận đi, cơ hội chồng em tranh thủ cho em. Cho dù anh dùng hết sức ℓực cũng phải ℓấy được chỗ tốt cho em, đừng ℓãng phí cơ hội ℓần này!”

“Anh đi ngủ, em nghỉ ngơi đi, ngày mai nếu bên ông ngoại không có sắp xếp đặc biệt, anh đi ra ngoài với em.”

Cố Thanh Thanh gật đầu:

Tương ℓai cô có ℓàm ngành này hay không thì cô chưa nghĩ ra, thực ra cô không có quá nhiều nhiệt tình ℓàm ngành này.

Cô càng muốn làm phú bà du ngoạn khắp thế giới.

Nhưng mà cơ hội bay ra ngay trước mắt, đương nhiên là cô sẽ nắm lấy, còn phần thưởng…

Thực ra trong lòng cô đã có ý tưởng, không biết có phúc khí đó hay không!Xinh đẹp nhất, đương nhiên phải kể tới ảnh cưới hai người chụp ở Hương Giang.

Trở lại nội địa rất khó có được đãi ngộ này, điều kiện cũng không cho phép, nhưng mà điều kiện ở Hương Giang đầy đủ!

Lúc ấy khi Lục Hướng Dương dẫn nhiếp ảnh gia tới cửa, Cố Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, đương nhiên cuối cùng có hiệu quả rất tốt.Dù sao hiện giờ anh đã thoát ly ra, chỉ là một thanh niên trí thức xuống nông thôn mà thôi, thật sự muốn đi tạo dựng quan hệ, thực ra đợi lần này có công lao lại đi cũng không muộn.

Bên anh cả đã dẫn đội đi trước một bước, anh đợi tin tức truyền tới sau đó lại đi nói không chừng sẽ có hiệu quả tốt hơn.

Cho nên ngày này, chỉ cần phía trên không gọi đến, anh sẽ dẫn Cố Thanh Thanh đi dạo khắp nơi.Lục Hướng Dương thật sự là một người thích hợp đi chơi cùng, kỹ thuật chụp ảnh không tệ lắm.

Anh cầm máy ảnh, Cố Thanh Thanh đi đến chỗ nào chụp đến chỗ đấy.

Ấn ký đặc biệt trong thời đại này!Nghĩ kỹ mấy nơi, báo với ông ngoại trước một tiếng, tránh cho phía trên thật sự muốn tìm anh thì không tìm thấy người.

Thủ đô là nơi Lục Hướng Dương lớn lên từ nhỏ, anh quá quen thuộc nơi này, đương nhiên biết dẫn Cố Thanh Thanh đi đâu chơi.

Buổi sáng không đi quá xa, đi lại trên mấy đường phố nổi tiếng ở thủ đô, nhưng thực ra chụp không ít ảnh chụp.Sáng ngày hôm sau ông Mạnh và mấy cậu vẫn có việc cần làm, chuyện lớn như thế không có khả năng một lát là có kết quả.

Hơn nữa hiếm khi tới thủ đô một chuyến, đương nhiên phải đi gặp bạn bè thân thích.

Cố Thanh Thanh hiếm khi tới thủ đô một chuyến, Lục Hướng Dương không muốn ném cô ở một mình chạy đi xã giao.Tương lai già rồi lấy ra xem, nhất định tràn ngập hồi ức.

Đời trước khi Cố Thanh Thanh còn nhỏ căn bản không có bất cứ ảnh chụp gì, không thể ngờ tới mới xuyên qua nơi này mới một năm ảnh chụp của cô ở nhà đã xếp một đống dày.

Xa nhà hai lần, còn có khoảng thời gian ở Hương Giang, Lục Hướng Dương thật sự vui lòng chụp ảnh cho cô, hiện giờ ở trong không gian của cô có mấy trăm bức ảnh.

Chơi một vòng tới giữa trưa, hai người cùng đến quán cơm ở thủ đô ăn cơm.

Cho dù ℓà quán cơm thủ đô hay ℓà nhà hàng nước Pháp, quán cà phê, đều ℓà nơi tụ tập của đám người ăn chơi trác táng.

Lục Hướng Dương rất quen thuộc nơi này, dựa theo khẩu vị của Cố Thanh Thanh gọi mấy món ăn cho cô nếm thử.

Đi đến một nơi xa ℓạ, bạn trai hiểu rõ mọi thứ ở nơi này, thể nghiệm này quả thực quá tuyệt vời!

Hai người đang ăn vui vẻ, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới giọng nói kinh ngạc.

“Anh… Anh Lục?”

Cố Thanh Thanh ngẩng đầu, thì thấy một thanh niên thon gầy, mặc quần áo trắng bệch, bên cạnh anh ta còn có một cô gái nhỏ, vóc dáng không cao, nhìn…









Bạn cần đăng nhập để bình luận