Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 389: Chia Tiền



Nhưng mà không sao, cô ℓàm những thứ này ℓà vì khiến chủng ℓoại càng thêm phong phú mà thôi, không ảnh hưởng đến đại cục.

Nghỉ ngơi một ℓát rồi đi đọc sách, từ su khi thời gian trong không gian gấp tám ℓần thế giới bên ngoài, cô đã định ra kế hoạch học tập cụ thể.

Chỉ cần trong nhà không có ai ảnh hưởng, cô sẽ nghiêm túc chấp hành.

Bình thường cô học sẽ ba bốn tiếng, tri thức đời trước của cô không đủ, đời này Cố Thanh Thanh chỉ có thể cố gắng bù đắp ℓại.

Cố Thanh Thanh cất tiền: “Nhanh trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đi một chuyến.”

Tiền Lệ và Từ Đông Mai liếc nhau, nghỉ ngơi sao?

Sao có thể?

“Cô nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi bắt lươn.”Vườn rau này rất nhiều rau đã có thể hái, thời tiết dần trở nên lạnh hơn, có một số thứ đều phải chậm rãi tích trữ, hay là ướp đi.

Không ăn hết có thể làm thành đồ ăn cho Tiền Lệ và Từ Đông Mai đi bán.

Dần dần đám Hứa Tấn Xuyên cũng xây phòng xong, mọi người sắp xếp một chút rồi cùng nhau vào ở.

Bên Cố Thanh Thanh chỉ có phòng ở của Tiền Lệ ở bên này, tương đối gần với Từ Đông Mai, mấy người còn lại đều tập trung bên Vương Vũ, bao gồm hai anh em Trương Hổ đều ở bên kia.Hôm nay mọi người tụ tập ăn bữa cơm, xem như ăn mừng chuyển phòng.

Nguyên liệu nấu ăn là mọi người góp, Vương Vũ và Lý Vũ Tình cũng tới xem náo nhiệt, còn có hai người khác là Tống Manh ở sân trước và Dương Xuân Hồng.

Mới đầu Tống Manh có quan hệ không tệ với Cố Thanh Thanh, thậm chí còn thân quen hơn đám Lý Vũ Tình.

Nhưng mà Lý Vũ Tình vì quan hệ với Vương Vũ, trực tiếp chen vào trong đám người này, trái lại Tống Manh xa cách với bọn họ hơn.Sau khi nói xong, hai người chạy tới sân của Cố Thanh Thanh lấy hết lưới đi.

Cố Thanh Thanh: “…”

Hai kẻ tham tiền này.

Hai người này đi rồi, Cố Thanh Thanh tiếp tục thu dọn vườn rau của mình.Hai người Từ Đông Mai và Tiền Lệ hưng phấn đến mặt đỏ bừng, hai người chạy trở về trực tiếp chạy đến vườn rau giúp Cố Thanh Thanh bưng rổ hái đầy ra ngoài.

“Mau trở về mau trở về!”

Cố Thanh Thanh thấy bọn họ vui vẻ như vậy, thì biết bọn họ đã bán hết đồ.

Trở lại trong phòng mình, Tiền Lệ và Từ Đông Mai vô cùng sảng khoái đưa tiền cho Cố Thanh Thanh, mỗi người 2.5 tệ.Lưới bắt lươn là Cố Thanh Thanh nghĩ ra, cô ném mồi vào rất dễ bắt được lươn, mỗi lần xách lưới bên trong có rất nhiều lươn cá chạch cá nhỏ tôm nhỏ.

Không có Cố Thanh Thanh, ngay từ đầu bọn họ không dám bán đắt như vậy.

Chỉ trong mấy tiếng đã có hơn hai tệ, cho dù một ngày 2 tệ, một tháng cũng 60 tệ, đi làm cũng không có tiền lương cao như thế.

Như vậy bọn họ ở nông thôn mấy năm, chẳng phải có thể tích trữ mấy trăm tệ?Tiền Lệ: “Tôi bán được 25 muỗng, tổng cộng 5 tệ, cho cô 2.5 tệ, tôi còn thừa 2.5 tệ.”

Từ Đông Mai: “Tôi 24 muỗng, 4 tệ 8 xu.”

Nói như vậy, mỗi bọn họ kiếm lời hơn hai tệ.

Thoạt nhìn không nhiều lắm, thậm chí còn không nhiều bằng Cố Thanh Thanh, nhưng nếu hỏi Tiền Lệ và Từ Đông Mai có vui vẻ tiếp tục bán hay không, bọn họ chắc chắn vui lòng.

Mà Dương Xuân Hồng xem như ℓão đại trong đám thanh niên trí thức nữ, nhưng Cố Thanh Thanh không có giao thoa gì với cô ta.

Hiện giờ cô ta xem như ℓà một thể với Vương Vũ, tính một phần với Vương Vũ.









Bạn cần đăng nhập để bình luận