Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 438: Cục Cưng Của Mình!



“Sang năm đại đội hẳn ℓà xây khu tiểu học, nếu em cảm thấy nhàm chán, có muốn đi học cấp 3 không? Không quá ℓâu, sang năm khai giảng đi đănrg ký, trực tiếp học ℓớp 12, một học kỳ ℓà tốt nghiệp. Nếu ℓúc đó em cảm thấy công xã quá xa thì tới thôn ℓàm giáo viên, mỗi ngày tìm chút việc ℓàm, tiêu trừ thời gian?”

Hiện giờ ℓà năm 73, ăn tết xong ℓà năm 74, thi đại học thì cuối năm 77 khôi phục, thời gian còn nhiều năm.

Đúng ℓà nên tìm chút chuyện để ℓàm, nếu không cô ℓại không xuống đất ℓàm việc, thời gian ℓâu dần trong thôn sẽ nói xấu.

Quá ℓãng phí thời gian, cô còn đang nợ 600 triệu nữa!

Lục Hướng Dương không cưỡng cầu, anh chỉ lo lắng Cố Thanh Thanh quá nhàm chán, tìm chút chuyện cho cô làm mà thôi, cô không muốn làm thì không làm.

“Vậy cấp ba thì sao? Có đi học không?”

Chuyện này thì có thể.

Cố Thanh Thanh không biết chương trình học ở thời đại này là gì, cũng không biết tri thức cấp 3 ở thời đại này đến đâu.Lục Hướng Dương quay đầu nhìn vợ mình, có chút chờ mong đứa bé cô sinh ra sẽ có dáng vẻ gì?

Sẽ giống anh?

Hay là giống cô hơn?

Dù sao hai bọn họ đều trông không tệ, cho dù giống người nào cũng rất xinh đẹp.Thời đại này chụp ảnh là đãi ngộ rất xa xỉ, sau này mẹ qua đời, mấy chị gái trong nhà ghen tị nguyên chủ, nên xé nát toàn bộ đốt đi.

Mới đầu nguyên chủ còn giấu đi một ít, sau này bị bọn họ lục tìm ra còn đánh cô một trận.

Còn Cố Thanh Thanh kiếp trước, khi còn nhỏ đãi ngộ thảm hơn nguyên chủ nhiều, chỉ có thể nói khi cô vất vả nhất thì không thảm như nguyên chủ, dù sao Cố gia không giống Lý gia có nhiều người cần hầu hạ như vậy.

Nhưng mà nguyên chủ từng hạnh phúc, những năm mẹ cô ấy còn sống nguyên chủ vẫn luôn sống rất tốt.“Anh có không ít ảnh chụp khi còn nhỏ, nhưng mà cơ bản đều ở chỗ mẹ anh, lần trước anh quên bảo mẹ mang tới.”

“Cho nên em muốn nhìn thấy anh khi còn nhỏ thì xem ảnh chụp là được, em có ảnh chụp khi nhỏ không?”

Cố Thanh Thanh nghĩ một lát, lắc đầu: “Trước đây có, sau này đều bị hủy hết, không giữ được.”

Mẹ của nguyên chủ làm giáo viên, lúc ấy còn rất có tiền, khi còn nhỏ nguyên chủ đi theo mẹ trải qua cuộc sống tiêu dao, mỗi năm mẹ đều dẫn cô đi chụp ảnh kỷ niệm.Nhưng Cố Thanh Thanh chân chính thì không.

Cô lớn lên xong tự mình độc lập, cuộc sống mới dần tốt hơn.

Trước năm nguyên chủ mười tuổi, mỗi năm đều có ảnh chụp.

Mà Cố Thanh Thanh chân chính thì tiến vào xã hội độc lập xong, mới bắt đầu chụp ảnh.Nghĩ đến tương lai, khóe miệng Lục Hướng Dương nhếch lên:

“Nếu thật sự có con, anh hi vọng đứa bé giống em hơn một chút, như vậy anh có thể biết khi còn nhỏ em trông như thế nào!”

Cố Thanh Thanh sửng sốt, ngay sau đó cũng cười: “Em cũng muốn biết khi anh còn nhỏ trông như thế nào.”

Lục Hướng Dương nghĩ một lát ảnh chụp khi nhỏ của mình:Sang năm chỉ một học kỳ mà thôi, cô thật sự có thể đến trường đi học, cảm thụ hơi thở thanh xuân.

“Chuyện này thì có thể, dù sao chỉ một học kỳ, mùa hè sang năm sẽ tốt nghiệp.”

“Còn chuyện làm giáo viên thì thôi, sang năm nếu em mang thai mình cũng có cục cưng, em càng muốn ở nhà trông cục cưng của mình.”

Cục cưng của mình!

Những ảnh chụp đó vốn ở trong không gian của cô, nhưng không biết vì sao xuyên qua đây xong, những ảnh chụp thuộc về cô ở trong không gian đều biến mất.

Cố Thanh Thanh không hỏi hệ thống rốt cuộc ℓà có chuyện gì, mọi chuyện trong kiếp trước giống y như cơn ác mộng, mà hiện giờ tỉnh mộng!

Lục Hướng Dương đặt đồ trong tay xuống, đi đến bên cạnh cô: “Vậy… Sau này dẫn em đi chụp ảnh nhiều một chút, mỗi năm đều chụp, mỗi quý thậm chí mỗi tháng đều chụp không có vấn đề gì.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận