Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 442: Hay Là Chú Út?



Nguồn đồ cổ nhiều nhất ℓà ℓần ℓập công ở thủ đô, ℓấy được đặc quyền đến công ty xuất nhập khẩu mua về, còn có một ℓần khi ở Thượng Hải, rcô bị bắt cóc ℓấy được đống đồ cổ.

Cách thời đại tự do kinh tế còn rất nhiều năm, Cố Thanh Thanh có tự tin, tương ℓai cô nhất định sẽ ℓà phú bà.

Vẫn thay đổi cách giả dạng đến các khu nhà, cuối năm giá thị trường thật sự rất tốt, một đường đi như vậy Cố Thanh Thanh đều rất thuận ℓợi.

Đã tới thành phố, sao có thể không đi dạo “trung tâm thương mại”?

“Tôi nghe người trong thôn các cô nói, năm đó mẹ cô là giáo viên, còn là giáo viên ở công xã, lúc đó rất nổi tiếng có phải không?”

Cố Thanh Thanh gật đầu, chuyện này gần như là mọi người đều biết.

Mạnh Phồn lại hỏi: “Mẹ cô… Điều kiện hẳn là không tệ? Vì sao lại gả đến đó? Nhà bà ngoại của cô ở đâu?”

Cố Thanh Thanh nhìn anh ta, có chút bất ngờ vì sao anh ta lại hỏi chuyện này: “Anh muốn nghe cái gì?”Mạnh Phồn bất đắc dĩ, chỉ có thể ăn ngay nói thật:

“Tôi chỉ cảm thấy cô có chút quen thuộc, tôi không biết cha mẹ ruột của mình là ai, chỉ mơ hồ có chút ấn tượng, cho nên muốn hỏi tình hình của cô một chút, nói không chừng hai ta là thân thích!”

Mạnh Phồn trở về cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, anh ta cảm thấy nếu cô gái nhỏ này thật sự là con của chị gái anh ta, anh ta rất vui lòng tiếp nhận.

Cố Thanh Thanh sửng sốt, nhìn anh ta mím môi không nói.“Trùng hợp như vậy sao? Tới thành phố chơi à?”

Anh ta nhìn khắp nơi không thấy được bóng dáng Lục Hướng Dương: “Chỉ có mình cô thôi sao?”

Cố Thanh Thanh cũng không nghĩ tới sẽ gặp Mạnh Phồn, nhưng mà nghĩ tới lần trước anh ta nói công việc được điều động tới thành phố.

Rõ ràng là tên này không thiếu tiền, Tiệm Cơm Quốc Doanh ở thành phố cũng chỉ có mấy quán, hiện giờ vừa vặn thời gian ăn cơm trưa, gặp phải cũng không kỳ lạ.Thực ra cô cũng có cảm giác thân thiết rất khó hiểu đối với Mạnh Phồn, không phải là trùng hợp như vậy đấy chứ?

Anh ta ít tuổi như thế, là anh trai cô?

Hay là chú út?

Cậu út?Vừa vặn là giờ ăn cơm trưa, Tiệm Cơm Quốc Doanh có không ít người, Cố Thanh Thanh tìm vị trí ngồi xuống gọi hai món ăn, một món mặn một món nhạt, kèm cơm.

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, ăn mặc còn rất đắt tiền, đương nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác.

Nhưng mà người thời đại này tương đối thẹn thùng, phần lớn mọi người đều lén nhìn, bị Cố Thanh Thanh phát hiện còn đỏ mặt rời mắt đi.

Cố Thanh Thanh ăn không bao lâu Mạnh Phồn đi vào, nhìn thấy Cố Thanh Thanh trong đại sảnh anh ta sửng sốt, đi tới ngồi đối diện Cố Thanh Thanh.“Đúng vậy! Anh Lục đi làm mà, vừa vặn sắp tới tết, tôi tới đây mua ít hàng tết.”

Mạnh Phồn gật đầu ngồi đối diện Cố Thanh Thanh, cũng gọi hai món ăn.

Vừa vặn hôm nay gặp được như vậy, Mạnh Phồn trở về suy nghĩ rất lâu rất lâu, ký ức trong trí nhớ của anh ta đều đã rất mơ hồ, thật sự điều tra mà nói, nhà chân chính của anh ta hơn phân nửa có khả năng cao ở Thượng Hải.

Hơn nữa anh ta nhớ mơ hồ khi còn nhỏ trong nhà rất có tiền, cho nên dựa theo thị trường hiện giờ có thể thấy, nhà ban đầu của anh ta có lẽ đã xảy ra chuyện.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Cố Tích Vân có anh chị em, hình như ℓà một chị gái, một em trai, Cố Tích Vân đứng thứ hai.

Nhưng mà nói đến nhà này, dường như Cố Tích Vân rất đau ℓòng.

Tình huống cụ thể Cố Thanh Thanh không biết rõ ℓắm, bởi vì mẹ của nguyên chủ không nhiều ℓời.

Lúc đầu Cố Tích Vân thậm chí còn không nhắc tới, vẫn ℓuôn nói nhà mình đã không còn ai, bà ấy ℓà chạy nạn ra ngoài.









Bạn cần đăng nhập để bình luận