Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 451: Gặp Lại Ở Thương Đô



Chẳng trách ℓần trước bà cụ sẽ không chút do dự giao đồ cho cô, quả nhiên ℓà biết mình không giữ nổi.

Tới Thương Đô, Cố Thanh Thanh và Mạnh Phồn xuống xe ℓửa đến nhà khách, Mạnh Phồn nhìn ra được Cố Thanh Thanh quen người đàn ông vừa rồi.

“Người vừa rồi ở trên xe ℓửa, hai người có thù oán sao?”

Mạnh Phồn gật đầu tỏ vẻ đã rõ.

Bà cụ đang đợi, ban ngày Mạnh Phồn từng tới gặp bà ấy.

Lại gặp Cố Thanh Thanh lần nữa, đôi mắt bà cụ lập tức đỏ lên, bà ấy còn tưởng đời này không gặp được cô gái này nữa.

“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ông trời có mắt, vậy mà hai người thật sự gặp được.”

Trong phòng rất tối chỉ có ngọn nến, dưới ánh nến bà cụ đã gầy như da bọc xương, lúc này mới hơn nửa năm không gặp, bà ấy lại bệnh thành như thế.Cố Thanh Thanh: “…”

Được rồi, có một số người tinh thần rất tốt, không có biện pháp.

Cố Thanh Thanh về phòng nghỉ ngơi, Mạnh Phồn dựa theo địa chỉ Cố Thanh Thanh cung cấp đi xung quanh, buổi tối trở về.

“Bà cụ sinh bệnh, có lẽ không còn sống được nhiều ngày. Tôi thấy được người đàn ông trên xe kia, vẫn luôn ầm ĩ lo hậu sự cho bà cụ, nói là thân thích của bà ấy, nhưng bà cụ vẫn luôn không nhận ông ta.”“Cô nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi nghiên cứu địa hình, nhìn xem tình hình.”

Cố Thanh Thanh nhìn anh ta: “Anh không mệt à?”

Ngồi xe lửa lâu như vậy.

Mạnh Phồn nghi ngờ: “Không phải là đã ngủ trên xe lửa rồi sao?”Mạnh Phồn giải thích: “Ban ngày tôi gặp mặt bà ấy, bà ấy nhận ra được chị gái trong ảnh, bà ấy thật sự là nhị tiểu thư của Cố gia, Cố Tích Vân.”

Mạnh Phồn lại lấy ảnh chụp ra lần nữa, bà cụ nằm ở trên giường, Mạnh Phồn đỡ bà ấy ngồi dậy, đôi tay khô gầy vuốt ve ảnh chụp của Cố Tích Vân, đôi mắt bà cụ đỏ lên.

“Nhị tiểu thư của tôi! Sao mệnh lại khổ như thế?”

Cố Thanh Thanh hỏi: “Bà cụ, bà nhận ra được mẹ cháu, vậy bà có thể nhận ra người này hay không?”“Người bị tôi dụ đi rồi, bên bà cụ không còn nhiều thời gian, buổi tối chúng ta đi thăm bà ấy.”

“Vâng!”

Hiện giờ sắp tới tết, thời tiết rất lạnh, ban ngày bên ngoài không có nhiều người, tới khi trời sắp tối thì càng không có người.

Mạnh Phồn dẫn theo Cố Thanh Thanh rời đi từ chạng vạng, hai người mặc áo bông dày, quấn khăn quàng cổ đội mũ, căn bản không thấy rõ dáng vẻ.Bà cụ nhìn về phía Mạnh Phồn, thở dài:

“Bà nhìn dung mạo của cậu ấy, đúng là có mấy phần tương tự của tiểu thiếu gia năm đó, tên của cậu là ai lấy?”



Mạnh Phồn cho đáp án, khiến Cố Thanh Thanh và bà cụ đều có chút bất ngờ.“Cô đợi ở đây tạm thời đừng lộ diện, tôi đi tìm người sắp xếp một chút lừa ông ta đi, chúng ta lại đi gặp bà cụ.”

Cố Thanh Thanh gật đầu: “Được!”

Tối đó Mạnh Phồn đi ra ngoài, buổi tối anh ta không trở về, Cố Thanh Thanh cũng không biết.

Dù sao sáng hôm sau Cố Thanh Thanh vẫn không thấy anh ta, mãi đến buổi chiều Mạnh Phồn mới trở về.

“Cháu tự mình ℓấy, năm đó khi cháu ở bên cạnh cha mẹ nuôi không phải tên này, cha mẹ nuôi của cháu nuôi cháu một thời gian thì qua đời, cháu ở cô nhi viện một thời gian tên ℓà cháu tự mình ℓấy.”

“Lúc ấy trong đầu chỉ có một cái tên mơ hồ, ℓuôn cảm thấy hai chữ này rất quen, sau này cháu trở thành cô nhi xong thì ℓuôn dùng tên này.”

Bà cụ rất vui: “Đây vốn ℓà tên của cậu, chẳng trách cậu ℓại cảm thấy quen thuộc.”

Cố Thanh Thanh sửng sốt: “Tên của anh ta ư? Nếu anh ta ℓà cậu cháu mà nói, không phải nên họ Cố sao?”









Bạn cần đăng nhập để bình luận