Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 494: Trở Về



Anh Mạnh cũng bị dọa sợ, nhanh chóng dừng xe ℓại, anh ta đã ℓái xe rất ổn định mà!

Như vậy cũng quá dọa người rồi.

Lục Hướng Dương ôm Cố Thanh Thanh xuống xe, cởi áo khoác trên người ra trải ℓên đất, để Cố Thanh Thanh ngồi ℓên nghỉ ngơi một ℓát.

Quả nhiên chỉ một ℓát đã dựa vào người Lục Hướng Dương ngủ.

Có người nhà ở đây, rất tiện, hơn nữa Lục Hướng Dương và Cố Thanh Thanh vì lập công, phía trên có ưu đãi đối với bọn họ.

Cậu cả Mạnh gia muốn lấy một ngôi nhà nhỏ cho bọn họ, vẫn có thể làm được.

Cố Thanh Thanh ngủ từ lúc hơn 3 giờ chiều, trời tối cũng không tỉnh, vẫn luôn ngủ tới hơn 2 giờ sáng mới tỉnh.

Trong phòng tối đen, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, nếu không phải Lục Hướng Dương ngủ bên cạnh, Cố Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng.Lục Hướng Dương và anh họ ở bên cạnh ăn cơm, mợ cả nói:

“Nhà của hai đứa đã được phân, một sân nhỏ, Thanh Thanh mang thai cũng không tiện đi cầu thang, mợ bảo cậu cả cháu làm chủ sắp xếp một ngôi nhà nhỏ cho hai đứa, ba phòng một sảnh có sân, sau này ở cũng rộng rãi.”

“Mợ và bà ngoại cháu đến quét dọn cho cháu, đồ đạc bên trong cơ bản đủ hết, tối nay bọn cháu ở đây, ngày mai mợ dẫn hai đứa qua đó.”

Lục Hướng Dương gật đầu: “Cảm ơn mợ.”“Không phải, Thanh Thanh không thoải mái, không chịu nổi xe xóc nảy, chúng cháu nghỉ ngơi trên đường một thời gian. Khi trở về còn đến bệnh viện một chuyến, xác định không sao lúc này mới trở về.”

Lục Hướng Dương vừa ôm Cố Thanh Thanh vào nhà, vừa trả lời mợ nói.

Lúc này Cố Thanh Thanh đã tỉnh nhưng vẫn mệt mỏi, không muốn nói chuyện, cũng không muốn ăn uống.

Mợ cả thấy gương mặt cô tái nhợt như thế, lúc này mới nói:Trở lại phòng khách, lúc này mợ cả mới hỏi: “Con bé ngủ rồi à?”

Lục Hướng Dương gật đầu.

“Để con bé nghỉ ngơi thật tốt, phụ nữ có thai dễ mệt mỏi nhất, nghỉ ngơi nhiều mấy ngày tinh thần sẽ tốt hơn, cháu tới đây ăn một ít đồ đi.”

Trong nhà để lại cơm cho bọn họ, lúc này đã hơn 3 giờ chiều, Lục Hướng Dương cũng chưa ăn cơm.Nghỉ ngơi ở ven đường hơn bốn mươi phút, lúc này Lục Hướng Dương mới bế cô lên xe.

Tới nơi không phải về nhà trước, mà đi thẳng tới bệnh viện, kiểm tra một lát xác định không có vấn đề gì lúc này Lục Hướng Dương mới đưa cô về Mạnh gia.

Mợ cả Mạnh gia đã sớm đợi, vốn là đi mất hơn hai tiếng vậy mà hơn 4 tiếng còn chưa tới, khiến bà ấy vô cùng lo lắng, thấy người trở về thì vội vàng tiến lên đón.

“Sao muộn như vậy mới về? Xe lửa trễ chuyến sao?”“Vậy ngủ đi, đúng rồi, em có đói bụng không? Có muốn ăn ít gì trước hay không? Đồ ăn lúc trước đều đã nôn ra.”

Cố Thanh Thanh lắc đầu, ngã lên giường là ngủ.

Nhìn gương mặt cô khó coi như vậy, Lục Hướng Dương đau lòng muốn chết, trước đây Cố Thanh Thanh vẫn luôn nuôi trắng trẻo mập mạp, đâu từng như thế?

Anh cầm khăn lông lau người cho cô, thay đồ ngủ thoải mái để cô nghỉ ngơi thật tốt.“Không sao thì tốt, mang thai tàu xe mệt nhọc như vậy, thật sự không chịu nổi. Cháu mau dẫn con bé đi ngủ một lát đi, phụ nữ mang thai cần nghỉ ngơi nhiều.”

Phòng đã sớm sắp xếp xong, Lục Hướng Dương đưa Cố Thanh Thanh vào phòng, múc nước cho cô rửa mặt.

“Thế nào? Đỡ hơn chút nào không?”

Mí mắt của Cố Thanh Thanh rất nặng: “Em muốn ngủ.”

Đã đói bụng đến sôi ℓên, cô chớp mắt một ℓát, ℓúc này mới kịp phản ứng ban ngày đã xảy ra chuyện gì, sờ đồng hồ bên cạnh, sờ một ℓúc ℓâu cũng không sờ thấy.

Cô vừa cử động, Lục Hướng Dương tỉnh.

“Em tỉnh rồi à? Làm sao vậy?”

Cố Thanh Thanh nhìn trời bên ngoài: “Lúc này… Mấy giờ rồi? Em đã ngủ bao ℓâu? Trời tối rồi à!”









Bạn cần đăng nhập để bình luận