Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 511: Mẹ Con Thế Nào



Bà Mạnh vui vẻ nói với mợ cả Mạnh:

“Con xem, trông thật đẹp trai, giống y như đúc Hướng Dương khi nhỏ. Cái mũi này, cái miệng nhỏ này, ai ui… Cục cưng của cụ…”

Mợ Mạnh: “…”

Cô bé chỉ có một mình đợi mẹ sinh, rất trùng hợp ℓúc này người đàn ông trở về, mới ℓàm xong nhiệm vụ vội về nhà, về đến nhà còn chưa kịp uống ngụm nước đã được hàng xóm báo vợ anh ta đi sinh con, bảo anh ta nhanh tới đây.

“Song sinh đấy! Đúng là có phúc khí!”

Đối với song sinh Kim gia là hâm mộ, nhưng Lương gia thì đơn thuần là chua.

Bà Lương bị con trai kéo ra xa, bởi vì bên này sinh ra một đôi song sinh nam nói cái gì cũng muốn qua đó xem:

“Mệnh thật tốt, sinh một lúc được hai cháu nội bảo bối, lần này nhà ta nhất định có thể có một đứa, hừ!”“Đi từ mười ngày trước, bà nội nói bà hầu hạ mẹ quá mệt mỏi, nơi này cũng không ở quen lắm, phải về quê nghỉ một thời gian, đợi mẹ sinh xong lại đến hầu hạ mẹ ở cữ.”

Mười ngày trước, đã sắp sinh, anh ta còn ra ngoài làm nhiệm vụ không biết khi nào có thể trở về, vậy mà bà ta còn rời đi?

Sắc mặt cha Kim khó coi, nhưng không tiếp tục truy hỏi vì sao, ôm đứa bé đợi ở bên ngoài phòng sinh.

Anh ta nhìn thấy đám người Mạnh gia, kính lễ với ông cụ Mạnh, chào một câu, nhìn thấy bên Mạnh gia là song sinh nam, trên mặt đều là hâm mộ.Người Mạnh gia đều rất vui, nhưng nghe bà cụ này nói vẫn cảm thấy khó chịu.

Nhưng mà bọn họ không cần thiết so đo với một bà cụ không có kiến thức, chỉ có thể nói con gái sinh ra ở nhà bọn họ đúng là xúi quẩy.

Nhìn đứa bé kia kìa, giống y như chịu tội lớn gì đó.

Ngoài ra còn có một nhà cũng sinh con ở đây, điều kiện trong nhà khá tốt, trong nhà vừa nhìn cũng có người làm lãnh đạo nhỏ, mặc cũng rất có thể diện.“Châu Châu, Châu Châu…”

Kim Châu Châu nghe thấy giọng nói quen thuộc, vừa quay đầu lập tức hưng phấn kêu to:

“Cha!”

Nhiều ngày không gặp cha, Kim Châu Châu lập tức lao về phía cha mình.Vẻ mặt cha Kim sửng sốt, vẻ mặt không dám tin: “Về quê ư?”

Kim Châu Châu gật đầu: “Vâng!”

Sắc mặt cha Kim khó coi: “Bà con đi khi nào? Vì sao lại đi?”

Kim Châu Châu đếm ngón tay:Cha Kim bế cô bé lên: “Mẹ con thế nào?”

Kim Châu Châu chỉ phòng sinh: “Ở bên trong sinh em trai, còn chưa ra.”

Cha Kim nhìn bên ngoài phòng sinh chỉ có mình con gái anh ta, nghi ngờ hỏi: “Sao chỉ có mình con, bà nội con đâu?”

“Về quê ạ.”

Đơn vị rộng như thế, ông Mạnh không có khả năng mỗi người đều quen, có một số người thậm chí chưa từng nghe nói tới.

Ông Mạnh và bà Mạnh ôm đứa bé đi theo bác sĩ, trong phòng sinh Cố Thanh Thanh còn chưa đi ra, mợ cả Mạnh vẫn đợi bên ngoài.

Kế tiếp mọi chuyện thuận ℓợi hơn nhiều, mẹ Kim Châu Châu nhanh chóng sinh ra, sinh một đứa con trai.

Cha Kim rất vui, hưng phấn đến mặt đỏ bừng, vừa mới ℓàm xong nhiệm vụ trở về trên mặt còn mệt mỏi, ℓúc này có tinh thần hơn nhiều.

Vừa mới dứt ℓời không ℓâu, y tá đi tới tìm bọn họ: “Chúc mừng! Long phượng thai, quá có phúc, đứa đầu ℓà chị gái, đứa sau ℓà em trai.”

Long phượng thai?

Bà Lương vô cùng vui sướng, cùng con trai bên cạnh suýt vui đến khóc ra: “Là cháu trai, cháu trai đấy! Ai da tốt quá, mẹ có cháu trai…”

Mợ cả Mạnh đứng bên cạnh nghe cũng có chút hâm mộ, không nhìn ra được!

Người nhà kia chẳng ra gì, vậy mà phúc khí không nhỏ, ℓong phượng thai đấy!









Bạn cần đăng nhập để bình luận