Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 519: Giặt Tã



Cửa phòng đóng ℓại, tiếng nói cười ở bên ngoài không to ℓắm, Cố Thanh Thanh ở trong phòng không nghe thấy quá nhiều tạp âm, không có người tiến vào quấy rầy cô nghỉ ngơi, một ℓát sau cô an tâm ngủ.

Ba ngày sau kỳ nghỉ của Lục Hướng Dương kết thúc, anh trở về đi ℓàm.

Trong nhà chỉ còn ℓại Cố Thanh Thanh, cha Lục mẹ Lục, còn có hai cục cưng chỉ biết ăn ℓại ngủ.

Đứa bé này đúng ℓà ầm ĩ, khóc ℓên thì vang rung trời, còn tranh sủng với anh trai, ℓực chú ý của mọi người đều tập trung vào đứa bé này, chăm sóc không cẩn thận đứa bé sẽ tru ℓên.

Mạnh Huyên bưng bát từ trong phòng ra, trong bát là canh chim bồ câu đã hầm xong, cười nói với Cố Thanh Thanh:

“Để mẹ ôm đứa bé cho, con lại đây nếm thử xem, lần này là mẹ hầm, mẹ cảm thấy hương vị cũng không tệ, nấu cơm cũng không khó lắm!”

Cố Thanh Thanh đưa đứa bé cho mẹ chồng, bưng bát đặt trên bàn lên nếm thử một lát, hương vị rất thanh đạm, vừa vặn thích hợp cho cô uống.

“Vâng! Thật sự không tệ, thơm quá! Mẹ, tay nghề của mẹ càng ngày càng tốt!”Ôm đứa bé, khi thấy Lục Minh đang giặt tã Cố Thanh Thanh kinh ngạc một lát.

Nhiều ngày như vậy phần lớn thời gian cô đều ở trong phòng nghỉ ngơi, thật sự không biết cha chồng quyền cao chức trọng này lại làm chuyện như thế.

Tiếp xúc nhiều, cô càng ngày càng hiểu về Lục gia hơn.

Đừng nhìn Mạnh Huyên như mười ngón tay không dính nước xuân, tay nghề nấu nướng cũng không có thiên phú gì, nhưng mà trông đứa bé rất dụng tâm.Dù sao là hai bé trai, trong khoảng thời gian ở cữ Cố Thanh Thanh gần như không cần phải nhọc lòng, cô ăn ngon ngủ tốt, cả người khôi phục rất nhanh.

Cha chồng khí chất nho nhã, nhưng trên mặt ít nhiều gì cũng có chút sắc bén, dùng cách nói ở đời sau chính là loại khí chất công sở, nhưng ở nhà thì vô cùng ôn hòa.

Mấy ngày nay nấu cơm đều là ông ta tự mình ra tay, dùng cách nói của ông ta để nói trước đây ông ta nấu cơm chẳng ra gì, dù sao điều kiện trong nhà tốt, không cần ông ta tự mình ra tay.

Nhưng mà lần này đến nông trường Đông Bắc ở một thời gian, Mạnh Huyên thật sự không có thiên phú trong phương diện kia, ông ta muốn ăn món giống đồ ăn thì phải tự mình học.Đồ ăn ở cữ rất đơn giản, canh đều thanh đạm, Mạnh Huyên nấu ăn thật sự chẳng ra gì, nhưng mấy ngày nay được Lục Minh tay cầm tay dạy, hầm canh vẫn được.

Nghe Cố Thanh Thanh khen, Mạnh Huyên lập tức vui sướng, vội vàng khoe với Lục Minh đang vào nhà:

“Xem đi, em đã nói rồi mà! Em nấu cơm cũng được, chuyện này cũng không khó lắm!”

Lục Minh bất đắc dĩ, cười khen:Người đầu óc thông minh, học cái gì cũng nhanh.

Trước mắt tay nghề nấu nướng của ông ta không tệ, có thể so được với Lục Hướng Dương.

Đồ ăn mà Cố Thanh Thanh ăn trong khoảng thời gian này, đều xuất phát từ tay cha chồng, chuyện này Cố Thanh Thanh thật sự không nghĩ tới.

Hiện giờ nhìn thấy cha chồng giặt tã, không hiểu sao lại cảm thấy trong nhà này rất ấm áp.“Đúng vậy đúng vậy, em thông minh như thế, học cái gì cũng nhanh, làm ít đồ ăn như thế làm khó được em sao? Nhưng mà trong nhà không cần em làm những chuyện này, nên không để em làm mà thôi.”

Mạnh Huyên nghe xong càng thêm vui sướng, vẻ mặt tràn ngập đắc ý.

Cố Thanh Thanh ăn cơm chó một lát ngoan ngoãn ở bên cạnh uống canh, tính cách của mẹ chồng cô rất tốt, ở chung nhiều ngày như vậy cô không cảm nhận được bất cứ tàn ác gì từ người mẹ chồng, chuyện này thật sự hiếm có.













Bạn cần đăng nhập để bình luận