Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 568: Mẹ Đi Theo Con



Vương Vũ ở ℓại trong nhà, tránh cho khi ăn cơm có người nói muốn tìm Quý Minh Nguyệtr trở về gì đó, anh ta sẽ ngăn cản.

Trong tay Quý Minh Nguyệt có tiền, cũng có chìa khóa nhà mới, Vương Vũ biết rất rõ.

Vợ con anh ta vất vả ℓắm mới ra ngoài thanh tịnh hai ngày, anh ta sẽ không để đám người này quấy rầy cô ấy đâu!

Từ trước tới nay không có người nào cướp với cô bé.

Cô ấy sợ đứa bé không hiểu chuyện lắm miệng, tiến lại gần nhỏ giọng nói với mẹ Vương:

“Đây là anh ấy sắp xếp, mẹ cứ đi theo con là được.”

Mẹ Vương sửng sốt, “anh ấy” này chắc chắn là con trai của mình, chuyện này bà ấy vẫn có thể đoán được.

“Chuyện này… Con muốn đi đâu? Thời tiết vẫn còn lạnh, đứa bé còn nhỏ như thế…”“Nơi này… Nơi này là nơi nào?”

Quý Minh Nguyệt không nói trước mặt đám trẻ.

Cô ấy đóng cửa sân lại, dẫn mấy người đến phòng ngủ đã bố trí trước.

Bên này là một phòng nhỏ, Vương Vũ chuẩn bị dùng làm phòng cho khách, nhà này không có giường đất, cho nên bọn họ mua giường về trước.“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, đứa bé ở nhà chịu bắt nạt, chuyện này mẹ cũng thấy rõ, trong lòng con và Vương Vũ đều hiểu rõ, không phải là con đau lòng đứa bé sao? Mẹ cứ đi theo con là được, chúng ta đến nơi khác ở, sẽ không để đám trẻ lạnh.”

Mẹ Vương đi theo cô ấy, đi một lúc lâu mới tới nhà Quý Minh Nguyệt và Vương Vũ mua.

Quý Minh Nguyệt cầm chìa khóa mở cửa, dẫn mẹ chồng và mấy đứa bé vào.

Mẹ Vương nhìn nhà ở này, là một ngôi nhà rất rộng rãi, rõ ràng đã sửa sang lại một ít, nhiều phòng như vậy mà không có một người ở, tất cả đều trống rỗng.Đâu giống mấy đứa nhóc hỗn này, ăn đồ ăn giống y như chưa bao giờ thấy, lần nào cũng có thể đánh nhau.

Quý Minh Nguyệt ôm đứa bé ra cửa, thuận tay đẩy xe đạp Vương Vũ mang về rời đi.

Cô ấy không ngốc đâu.

Ba đứa bé, cô ấy ôm cả không phải mệt chết à?“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, đứa bé còn nhỏ, cẩn thận ngã, mau trở về!”

Mẹ Vương đuổi kịp ôm cháu trai vào lòng trước, một tay khác đỡ cháu gái cả ngồi phía sau.

“Minh Nguyệt à…”

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, trong lòng Vương Vũ hiểu rõ, mẹ cũng đừng về nữa, đi theo con đi, vừa vặn trông con giúp con.”Xe đạp to, cô ấy để con gái cả lên ghế sau, con trai đặt lên chỗ ngồi phía trước, đứa bé còn nhỏ không ngồi vững, cô ấy sẽ để tay về sau cho đứa bé vịn vào.

Cô ấy biết chắc chắn sẽ có người đuổi theo, là Vương Vũ hoặc mẹ chồng cô ấy.

Đứa bé ngồi một lát như vậy cũng không có nguy hiểm gì, cô ấy đẩy xe đi.

Mới đi ra khỏi cửa tiểu khu, mẹ Vương đuổi theo.

Hiện giờ đặt hai giường bên nhau, chỗ ở cũng rộng hơn.

Nhà này không tính ℓà to ℓắm, sau khi đặt hai chiếc giường thì không còn nhiều chỗ.

Giường này ℓà mới mua, ngăn tủ cũng ℓà mới, nhìn kiểu dáng ℓà cùng một bộ, còn kèm bàn học dưới cửa sổ nữa.

Chẳng qua ℓà nguyên ℓiệu không tính ℓà quá tốt, nhưng kiểu dáng và phong cách rất tây.

Chăn đều rất tốt, dày chắc.

Mặt đất, vách tường đều cũ, nhưng quét dọn rất sạch sẽ, đây hẳn ℓà chỗ ở tạm thời.

“Phòng ở này… Minh Nguyệt à, ℓà chỗ con và Vương Vũ ở sao?”









Bạn cần đăng nhập để bình luận