Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 574: Hối Lộ Ông Nội



Anh ta cố nén cười, bả vai run rẩy mấy cái mới miễn cưỡng nghẹn ℓại.

“Ông nội, ông vẫn nên chú ý nhiều đi, nếu ông còn cứ mặc kệ như vậy, không chỉ con trai cháu trai ông không bằng người ta, ngay cả chắt trai cũng không so được!”

“Đại Bảo của Lục gia mới mấy tuổi đã có thể đọc báo, cháu nội trong nhà này đã mười tuổi chữ còn chưa nhận được hết đâu!”

Ông Vương ℓập tức nhảy bật ℓên: “Cháu câm miệng cho ông!”

Vương Vũ ℓập tức câm miệng.

Ông Vương tức giận đôi tay chống nạnh, đi tới đi ℓui trong phòng ℓàm việc, thở hổn hển.

“Không phải ℓà cháu chơi thân với tên nhóc Lục gia sao? Ngần ấy năm không học được chút gì à? Cháu nói xem, bây giờ ông nên ℓàm gì?”

Ông Vương nghẹn, nghĩ một lát hình như có chuyện như vậy, lập tức càng thêm tuyệt vọng.

“Vậy làm sao bây giờ?”

Vương Vũ trả lời:

“Một là ông để đứa bé bên cạnh tự mình dạy dỗ, nhưng đưa bà nội đến chỗ khác tĩnh dưỡng, để bác gái cả qua đó chăm sóc, qua một thời gian nữa lại đón trở về, sau đó cách một thời gian lại đư đi. Hai là để anh cả chị dâu dẫn theo đứa bé dọn ra ngoài, tóm lại là ông đừng để bà nội và bác gái cả nhúng tay vào vấn đề giáo dục đứa bé trong nhà.”“Con trai và cháu trai của ông đều là hai vị này dạy dỗ ra, người nào cũng không so được với Lục gia, cho nên hai vị này đã thất bại, hay là… Ông đổi người thử xem?”

Ông Vương: “…”

Ông Vương khẽ đảo mắt, cảm thấy dường như có chút đạo lý.

Vương Vũ thấy ông ta nghe lọt, tiếp tục nói:Đôi mắt Vương Vũ sáng lên, cơ hội tới!

“Ông nội, ai nói cháu không học được gì? Cháu học được rất nhiều rất nhiều! Ông xem, cháu và Minh Nguyệt không phải đều thi đỗ đại học đứng đầu sao? Trước mắt nhà chúng cháu chỉ có cháu và Minh Nguyệt bằng cấp cao nhất, cũng là người có văn hóa đúng không? Đây đều là Lục lão đại nhìn xa trông rộng cháu đi theo học được.”

“Còn nhà chúng ta… Bà nội ấy à, đã nhiều tuổi, như vậy không sửa được, bác gái cả… Cũng không khác lắm, đều là người nửa đời người, đừng hi vọng bác ấy có thể sửa, nhưng phía dưới vẫn còn người nhỏ mà! Ông nội ông nên chú ý vấn đề giáo dục đám tiểu bối, tốt nhất đừng để đám tiểu bối ở nhà, thời gian lâu dần sẽ bị bà nội và bác gái cả chiều hư.”

“Đại Bảo của Lục gia chưa bao giờ ầm ĩ, mới mấy tuổi đã tự đọc báo, ông Lục chỉ cần có thời gian sẽ dạy dỗ cậu bé. Đứa bé mới đến đại viện của chúng ta hai tháng, gần như đã thay đổi cái nhìn của mọi người trong đại viện. Đại Bảo của ông đã mười tuổi chữ cũng không biết hết, cả ngày chỉ biết bắt nạt em trai em gái, cướp bánh kem với em trai em gái, đối lập quá rõ ràng, thời gian lâu dần sẽ phế đi.”“Ông nội, cháu và Minh Nguyệt mua một tứ hợp viện ở bên ngoài, chuẩn bị dọn ra ở riêng. Minh Nguyệt dẫn theo mẹ cháu còn có đứa bé, hiện giờ hẳn là đã ở trong nhà đó! Cháu nói với ông nhà rất rộng, chỉ có mấy bọn cháu ở rất thoải mái, đây là tiền cháu tự mình kiếm được!”

“Sau này cháu sẽ kiếm được càng nhiều hơn, hay là ông suy xét chuyện cho bọn cháu dọn ra đi? Cháu đảm bảo sau này sẽ cho ông và bà nội rất nhiều rất nhiều, bà nội thích tiền nhất, cho bà tiền bà chắc chắn rất vui. Như vậy trong tay ông bà sẽ có tiền, ông còn lo lắng đám tiểu bối không hiếu kính ông sao? Cho dù phần lớn là vì gia sản, bọn họ vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông nói.”

Khi ông cụ vươn tay muốn đánh anh ta, Vương Vũ vội vàng lùi về sau mấy bước chạy tới cửa chuẩn bị chạy trốn:

“Ồ đúng rồi, còn có bác cả và anh cả ông để ý nhất, cháu nói cho ông, nhà chúng ta không có tiền bằng Lục gia, người Lục gia tuyệt đối sẽ không vì tiền phạm sai lầm, nhưng nhà chúng ta thì chưa chắc. Đợi cháu có tiền, trong nhà có quan hệ giúp đỡ cháu, cháu sẽ tiêu tiền cho mọi người, như vậy đám bác cả có tiền, đương nhiên sẽ không vì tiền mà phạm sai lầm, ông nói xem có đúng không?”“Ông nội ông suy xét đi, nếu ông đồng ý cho cháu dẫn theo mẹ cháu dọn ra, cháu hứa năm nay cho ông 5000 tệ, ông thích cho người nào tiêu thì cho người đó tiêu, ông có tiền đám cháu chắt chắc chắn nguyện ý nghe ông nói, trong tay cháu có tiền sẽ tự tin.”

“Tên nhóc thối cháu hối lộ ông…”











Bạn cần đăng nhập để bình luận