Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 61: Dặn Dò



Lục Hướng Dương có tiền vượt qua tưởng tượng của Cố Thanh Thanh.

Một cái đồng hồ Roℓex này đặt ở thời đại này phải năm sáu trăm tệ ấy chứ!

Lục Hướng Dương chưa từng đeo chiếc đồng hồ này, ℓúc này trên cổ tay anh còn có một chiếc đồng hồ khác!

Chẳng qua chiếc đồng hồ kia giống với chiếc trên tay anh, cho nên nhiều người không để ý ℓắm.

Lục Hướng Dương dặn dò xong xuôi, lúc này mới vội rời đi.

Nhìn đại lão rời đi, trong lòng Cố Thanh Thanh thật sự cảm động không nói nên lời.

Cảm động phần tình cảm của Lục Hướng Dương đối với cô, cũng cảm động ông trời để cô gặp được người đàn ông xuất sắc như thế.

Đời trước sinh ra ở tầng chót, cô gian nan bò lên trên, một đường gặp phải quá nhiều người đàn ông không đáng tin cậy.Quần áo của Lục Hướng Dương đủ, nhưng mà bên ông bà nội của anh không đủ.

“Quần áo bông em đều làm được sao?”

Cố Thanh Thanh lập tức gật đầu: “Biết!”

Cô thật sự làm được.Cố Thanh Thanh gật đầu lần nữa.

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, trước đây lại sinh sống trong hoàn cảnh như vậy, Lục Hướng Dương không yên tâm lắm.

“Đừng đến chỗ không có người, mua đồ xong thì đến cửa hợp tác xã, đừng chạy linh tinh. Còn nữa, nếu gặp phải người xấu, hơn phân nửa là muốn cướp đồ của em, nhớ rõ lớn tiếng kêu cứu, sau đó ném tiền và mấy thứ em mua đi về hướng khác, ném ra thật xa, để người ta đi đoạt mấy thứ đấy còn mình thì chạy đi.”

“Vào lúc quan trọng có thể ném cả đồng hồ kia, đó là đồ nhập khẩu, năm sáu trăm tệ! Đồ không quan trọng, người không sao là được.”Cố Thanh Thanh: “…”

Lục Hướng Dương cảm thấy cô nhóc này vẫn tương đối ngoan, tuy thân phận của ông bà nội anh tương đối nhạy cảm, nhưng hiện giờ anh đã xuống nông thôn, dường như không có ảnh hưởng quá lớn, nên lập tức nói:

“Quần áo của hai người già khiêm tốn một chút, phải dùng bông mới đảm bảo ấm áp, mặt ngoài tốt nhất là dùng nguyên liệu cũ, đừng quá hấp dẫn sự chú ý.”

“Quần áo của em thì nguyên liệu đắt chút cũng không sao, đặt mua cho mình nhiều một chút.”Ở thời đại này, cầm mấy tháng tiền lương mua quần áo, Cố Thanh Thanh có chút ngượng ngùng.

“Anh… Có gì muốn mua không?”

Lục Hướng Dương im lặng một lát, dường như đang suy nghĩ xem mình nên mua cái gì.

“Quần áo thì sao? Mùa đông sắp tới, phải chuẩn bị áo bông, quần áo của anh đủ mặc không?”Trong lòng Cố Thanh Thanh có chút cảm động, Lục Hướng Dương và cô không thân chẳng quen, bảo vệ như thế cho dù là người nhà cũng không làm được như vậy.

“Em sẽ cẩn thận, anh đi bận chuyện của mình đi! Em mua đủ đồ xong, đến… Đến cửa đồn công an đợi anh, nơi đó an toàn.”

Lục Hướng Dương gật đầu, chỉ phương hướng đồn công an cho cô: “Bên trong có một người tên Trần Lượng, công an Trần, là bạn của anh, gặp phải chuyện gì thì tìm anh ta, báo tên của anh.”

Cố Thanh Thanh gật đầu: “Vâng!”Lục Hướng Dương lại nhét ít tiền cho cô: “Vậy em mua nhiều vải một chút, còn nữa phải mua ít bông mới, không chỉ cho em, còn cả…”

Lục Hướng Dương do dự một lát, không biết có nên để lộ chút tin tức cho cô hay không.

Cố Thanh Thanh chớp mắt, “cô vợ nhỏ” kia sao?

“Một nam một nữ, hai người già.”

Trong thời đại nam nữ đối ℓập, đàn ông đối xử tốt với phụ nữ ngày càng ít, mà đàn ông ghét phụ nữ ngày càng nhiều, đặc biệt ℓà phụ nữ 40 tuổi chưa từng kết hôn như cô, càng chịu nhiều ác ý.

Nơi này không có người, Cố Thanh Thanh cất tiền và phiếu đi, ℓúc này ℓà 9 giờ sáng, cô còn đủ thời gian đi dạo.









Bạn cần đăng nhập để bình luận