Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 617: Phàn Nàn



“Vâng ạ!”

Tươi cười vô cùng xán ℓạn, ôm bóng cao su chạy ra ngoài.

Lục Nhị Hùng rời đi, Lục Đại Bảo không đi theo, cậu bé đã nhìn ra được bà cụ này có ý kiến với anh em bọn họ.

Lục Đại Bảo đi thẳng tới sân sau tìm mẹ, thuận tiện cầm giày xăng đan bị hỏng của Lục Nhị Hùng tới sân sau, không thèm nhìn bà cụ trong phòng khách một cái.

Nghe thấy 5 vạn, bà ta lập tức sợ ngây người.

Đã nhiều tuổi, đôi mắt trợn to, miệng há to, 5 vạn sao?

“5… 5 vạn? Cháu chắc chắn là 5 vạn? Thím không nghe nhầm đấy chứ? Quốc gia khen thưởng cho cô ta sao?”“Hơn nữa năm đó Thanh Thanh có cống hiến không nhỏ với quốc gia, lúc ấy phía trên còn khen thưởng cho con bé 5 vạn đấy! 5 vạn mà, con bé sinh thêm mấy đứa nữa cũng nuôi nổi, quần áo trên người cháu là do Thanh Thanh mua cho cháu cả!”

Chuyện 5 vạn bên thủ đô có không ít người biết, nhưng bên Giang Ninh thì khác.

Đặc biệt là địa vị của Tôn gia cũng không cao như thế, tin tức không đến mức linh thông, bà Tôn thật sự không biết.Mạnh Huyên rất phản cảm bà cụ này, nhưng không thể trực tiếp đuổi ra ngoài, chỉ có thể ứng phó bà ta.

“Cháu không cần bỏ tiền, cha mẹ bọn nhỏ có tiền, nỡ tiêu tiền cho đám trẻ.”

Bà Tôn không tin:Nghĩ tới Cố Thanh Thanh sinh năm đứa bé, Lục Hướng Dương lại có bản lĩnh như vậy, bà Tôn càng thêm cảm thấy nguy hiểm.

“Cháu đối xử với hai đứa bé này tốt quá rồi, nhìn thịt trên người xem, tiến vào đã muốn ăn cá còn muốn ăn gà trống, cháu phải tốn bao nhiêu tiền mới nuôi được như vậy? Không thể vì là cháu trai, mà bất công như vậy đúng không?”

Tôn Ngọc Lan sinh con gái, thai hai cũng sắp sinh, cháu gái nhiều năm không ở thủ đô, thật sự thiệt lớn so với đám Lục Nhị Hùng.Tuy tuổi còn nhỏ nhưng đủ kỷ luật, nếu xem nhẹ chiều cao của cậu bé tuyệt đối khí độ phi phàm.

Hai anh em này đúng là chói mắt, tuy bà Tôn không thích bọn họ cũng không thể không thừa nhận, đôi song sinh như vậy đúng là khiến người ta hiếm lạ.

Nếu Ngọc Lan nhà bà ta sinh thì tốt, địa vị con dâu trưởng sẽ ngồi ổn, đáng tiếc là do người phụ nữ Cố Thanh Thanh kia sinh ra.“Lão tam đi làm một tháng hơn 100 không giả, nhưng phải nuôi cả nhà bảy miệng ăn đấy! Nhìn quần áo của hai đứa bé vừa rồi xem, chỉ riêng Nhị Hùng giày xăng đan cũng phải mười mấy tệ, bộ quần áo cũng là hàng tốt, nhìn là biết không rẻ, còn có giày chơi bóng và bóng cao su nữa. Trên người lão đại cũng không rẻ, tiền lương của con trai út cháu cao tới mức, cũng không tiêu nổi như thế.”

Khóe miệng Mạnh Huyên nhếch lên:

“Chuyện này khác, đứa nhỏ này không phải vẫn luôn có, mấy năm nay mới được sinh ra, Hướng Dương nhà cháu mười mấy tuổi đã đi bộ đội, một đường thăng chức lên, lúc trước thằng bé cũng tích trữ không ít tiền lương, đủ nuôi vợ con.”

Mạnh Huyên cười nói: “Thím không nghe nhầm, chính ℓà khen thưởng cho con bé, 5 vạn.”

“Như vậy sao được?”

Giọng nói của bà Tôn đột nhiên cao hơn, sắc bén nói:

“Đó ℓà 5 vạn đấy! 5 vạn! Sao cháu có thể để một con nhóc từ nông thôn tới như cô ta cầm nhiều tiền như vậy? Hơn nữa Lục gia cũng không chỉ có mình cô ta ℓà con dâu, Ngọc Lan mới ℓà dâu trưởng của Lục gia, muốn cầm cũng nên ℓà…”

Dù sao hiện giờ vị này ℓà nữ chủ nhân của Lục gia, ℓà mẹ chồng của Tôn Ngọc Lan.









Bạn cần đăng nhập để bình luận