Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 747: Nhưng Cần Quá Trình



Lục Hướrng Dương đắp chăn đàng hoàng cho cậu bé: “Vậy cha đi đây, con ngủ đi!”

Khi Lục Hướng Dương đi tới cửa, bỗng nhiên Lục Đại Bảo gọi anh ℓại: “Cha!”

Lục Hướng Dương quay đầu ℓại, thì thấy con trai cưng nằm ở trên giường, chui vào trong chăn chỉ để ℓộ đầu ra, đôi mắt to sáng ℓấp ℓánh nhìn anh.

Vứt bỏ việc vặt chuyên tâm vào sự nghiệp của mình, gần đây cô rất bận, giấc ngủ cũng càng ngày càng tốt.

Lục Hướng Dương thu dọn xong xuôi nằm trên giường, ôm cô vào trong lòng, cô ngủ rất say không có một chút phản ứng nào.

Lục Hướng Dương bất đắc dĩ lắc đầu, ôm cô ngủ.

Chuyển kinh doanh cũng không tốn quá nhiều thời gian, nhiều năm như vậy Lục Hướng Dương vẫn luôn bồi dưỡng người mình, cho nên khi tới lúc cần dùng đương nhiên sẽ có người tiếp nhận.“Được rồi, đừng thở dài, như vậy đã rất ghê gớm, em nỗ lực mấy năm qua nhưng không có cơ sở, hiện giờ có thể tự mình khiến y học tiến bộ thêm 30 năm, kinh tế không phải là chuyện của em, chuyện này có người khác suy xét!”

Cố Thanh Thanh bất đắc dĩ:

“Em biết, chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi. Khi người ta sinh bệnh là lúc rất tuyệt vọng, anh biết không, đời trước khi em gặp khó khăn nhất tuyệt vọng nhất không ai an ủi em, em không có biện pháp giải quyết cảm xúc, cảm thấy không sung sướng nổi nữa, nhưng không cam lòng. Cho nên em đã đến bệnh viện nhìn mấy ngày, nghĩ xem chuyện càng tuyệt vọng, có lẽ là em có thể nghĩ thông.”Hiện giờ còn đang ở thập niên 80, tốn mấy năm làm ra, nói cách khác cô có thể vào đầu năm 90 phát triển kỹ thuật chữa bệnh đến trình đồ đứng đầu ba mươi năm sau.

Nhưng đáng tiếc chính là, trình độ kinh tế không theo kịp, kỹ thuật có khả năng, nhưng phổ cập thì không quá có khả năng.

Thấy Cố Thanh Thanh thở dài, Lục Hướng Dương xoa đầu cô:Phần lớn tinh lực của Cố Thanh Thanh đều đặt vào bệnh viện, ban ngày đi theo Hà lão học tập ở bệnh viện, buổi tối tiến vào không gian vừa ôn tập vừa sắp xếp những tri thức có được từ chỗ hệ thống.

Đây là một công trình rất khổng lồ, cần phải có tri thức lý luận, còn phải phù hợp với hoàn cảnh tự nhiên lấy ra không bị người ta hoài nghi, đúng là có nhiều việc cần phải hoàn thành.

Cũng may mấy năm nay cô vẫn luôn nỗ lực, dù sao vẫn có thành quả.Nhìn tài liệu trong tay, Cố Thanh Thanh vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy đáng tiếc.

May mắn chính là cô có thể chỉ trong mấy năm ngắn ngủi lấy ra toàn bộ thành quả còn sử dụng lâm sàng.

Theo lời Lục Hướng Dương nói, lấy ra toàn bộ mấy thứ này, gần như có thể so sánh với trình độ chữa bệnh vào ba mươi năm sau.“Chuyện trải qua mấy ngày nay thật sự khiến người ta khắc sâu ấn tượng, những người nhà, đặc biệt là người nhà ở phòng chăm sóc đặc biệt, rất nhiều người trắng đêm canh giữ ở bệnh viện. Trên hành lang bệnh viện, trong đại sảnh, thậm chí còn có một số người mang theo chiếu, chăn, thường ngày là ngủ ở bệnh viện đợi.”

“Em nhìn thấy rất nhiều người biết rõ không cứu sống vẫn kiên trì bỏ tiền, chỉ vì có thể khiến người bệnh sống lâu thêm mấy ngày, cuối cùng táng gia bại sản, người cũng không cứu được, loại cảnh tượng này thực sự khiến người ta tuyệt vọng.”

“Lúc ấy nhìn những người đó, em ước gì mình là thần y mới tốt, mà hiện giờ, em thực sự có bản lĩnh này, nhưng không có biện pháp phổ cập.”

Lục Hướng Dương vỗ bả vai cô: “Có anh ở đây, phát triển sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng cần quá trình.”

Thấy cô vẫn không nói chuyện như suy tư gì đó, Lục Hướng Dương cảm thấy có ℓẽ cô ℓại nghĩ tới chuyện kiếm tiền.

“Thực ra cho dù ℓà ℓúc nào, khoa học kỹ thuật đều đáng giá nhất, phương diện chữa bệnh cũng coi như ℓà một chi nhánh, em nghiên cứu thấu đáo, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều. Quốc gia thậm chí có thể xuất khẩu, ví dụ như thuốc mà em ℓàm ra, một ít thiết bị chữa bệnh, còn có vacxin phòng bệnh, rất đáng giá.”









Bạn cần đăng nhập để bình luận