Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 775: Phiên Ngoại 7



Đám côn đồ kia đã sớm thăm dò rõ ràng về Đồng Nguyệt, ℓoại người này bị bắt hết căn bản không có người đi tìm.

Lưu trữ Đồng Nguyệt trái ℓại sẽ phiền phức.

Đồng Nguyệt khập khiễng đến cục công an, mấy tên côn đồ phía sau ℓùm cây đứng dậy, nếu Đồng Nguyệt thấy được chắc chắn sẽ nhận ra, mấy người này chính ℓà mấy tên côn đồ thường xuyên tới thu phí bảo vệ.

Đây ℓà một đồng chí nam hơn ba mươi tuổi, vốn ℓà về nhà một chuyến không ngờ tới nửa đường gặp một đồng chí nữ như vậy.

“Dừng xe, đợi một lát! Tiên sinh, dừng xe…”

Tiếng thét chói tai này thật sự là có chút chói tai, xe của Mạnh Phồn mới khởi động tốc độ không nhanh, động tĩnh lớn như vậy rất nhanh bị tài xế phát hiện.

Tài xế nhìn kính chiếu hậu, nhíu mày nói: “Mạnh tổng, phía sau có người đuổi theo chúng ta.”

Mạnh Phồn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bóng dáng kia có chút quen mắt.“Mặt cô đều là máu, lúc này còn bảo không sao?”

“Tôi đã nói tôi không sao mà, tôi có thể tự mình đến bệnh viện, anh mau đi cứu đứa bé đi! Đám người đó là bọn buôn người, một khi bị mang đi có khả năng cả đời sẽ không tìm thấy, mau đi đi!”

Đứa bé bị bắt, lúc này lý trí của Đồng Nguyệt mất sạch, gần như gào rống nói chuyện với công an.

Công an thấy cô ấy như vậy sợ cô ấy xảy ra chuyện, vì thế đưa cô ấy tới đường phố để cô ấy tự mình đến bệnh viện, anh ta trở về gọi người.Xe khởi động, Mạnh Phồn lái xe rời đi.

Đồng Nguyệt gần như đuổi theo theo bản năng.

“Đợi đã, dừng xe, mau dừng xe, đợi một lát…”

Xe đã khởi động rời đi, Đồng Nguyệt gần như dùng hết sức lực đuổi theo, lúc này không rảnh lo vết thương trên đùi.Đồng chí công an rời đi, một mình Đồng Nguyệt đứng trên đường cái lang thang đi không có mục tiêu.

Lúc này trong đầu cô ấy hỗn độn, giống như điên rồi căn bản không thể suy nghĩ.

Cô ấy không biết đám người kia là ai, cũng không biết rốt cuộc phải đi đâu tìm.

Tuy tới Bằng Thành mấy tháng nhưng mà lúc này cô ấy mới phát hiện nơi này xa lạ như thế, hoàn toàn không có cửa cầu cứu.Đầu bị đánh vỡ, gương mặt đều là máu, trên người còn đầy bùn đất, đi đường khập khiễng, công an nam này bị dọa sợ.

“Các cô gặp phải bọn buôn người sao? Bọn họ có bao nhiêu người?”

“Khoảng mười mấy người, đều cầm gậy trong tay, người dẫn đầu chỉ có một con mắt, trên mặt còn có vết sẹo, lái hai chiếc xe màu đen, lái về bên kia. Bọn họ mới đi không lâu, cầu xin anh mau cứu em trai em gái tôi.”

“Bốn đứa bé đều bị bắt đi, anh nhanh lên đi!”Không rảnh lo đến bệnh viện, Đồng Nguyệt vẫn đi về phía cục công an.

Đi thúc giục công an hay là đi đợi tin, lúc này ngoại trừ cục công an, dường như cô ấy không có nơi để đi.

Đi tới đi lui, khi đi ngang qua trước tòa thị chính lần nữa vừa vặn thấy được Mạnh Phồn dẫn người đi ra, đang lên xe chuẩn bị rời đi.

Ánh mắt cô ấy lập tức nhìn về phía Mạnh Phồn.Công an thấy cô ấy sốt ruột như vậy, đạp xe đạp đuổi theo phương hướng mà cô ấy chỉ, mặt đất đều là đường đất, trên đường còn có dấu vết ô tô để lại, anh ta đuổi theo tới ngã rẽ phía trước sớm đã không thấy bóng dáng ô tô.

Bất đắc dĩ anh ta lại trở về, nói với Đồng Nguyệt: “Ô tô đi quá nhanh, tôi không đuổi kịp, tôi trở về gọi người, cô… Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Lúc này Đồng Nguyệt sốt ruột muốn chết, đâu có tâm trạng đến bệnh viện?

“Không cần không cần, anh mau đi gọi người cứu đứa bé, tôi không sao đâu.”

“Dừng xe!”

“Đợi đã, tôi… Em trai em gái tôi bị đám buôn người bắt đi, anh… Anh giúp tôi tìm có được không?”

Bọn buôn người?

Mạnh Phồn nhíu mày: “Hai đôi song sinh bị bọn buôn người bắt đi ư?”









Bạn cần đăng nhập để bình luận