Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 776: Phiên Ngoại 8



Mạnh Phồn thấy Đồng Nguyệt biến thành như vậy, cuối cùng không nhẫn tâm, dù sao mình từng bắt nạt người ta.

Nếu đôi song sinh kia ở trong tay bọn buôn người, đúng ℓà nguy hiểm.

“Bọn họ trông như thế nào? Là có thù oán với cô à, hay ℓà đột nhiên xuất hiện? Chỉ… Cướp đứa bé thôi sao?”

Mạnh Phồn gật đầu:

Nhìn cô ấy máu đầy đầu đầy cổ, bị đánh thành như vậy cuối cùng Mạnh Phồn không thể nhẫn tâm, có thêm chút kiên nhẫn với cô ấy.

“Cô đừng lo lắng, sau lưng đám người này chỉ có mấy thế lực, tôi tìm lão đại sau lưng bọn họ đòi người là được, đây mới là tốc độ nhanh nhất. Bây giờ tôi phái một số người đuổi theo, ngoài ra đi liên lạc với người đứng sau, cô và tôi đến bệnh viện.”

Mạnh Phồn đẩy cô ấy lên xe, quay đầu dặn dò trợ lý: “Cậu đi liên lạc…”“Tôi không đến bệnh viện, tôi không có vấn đề gì, anh mau đi tìm đứa bé, mau đi tìm bọn họ…”

Một người mẹ mất đi con căn bản không có nhiều lý trí, Đồng Nguyệt không hiểu Mạnh Phồn, cũng căn bản không biết người đứng sau lợi hại cỡ nào, cô ấy chỉ cảm thấy Mạnh Phồn quá bình tĩnh, sợ anh ta không để trong lòng, không tận tâm đi tìm.

“Tới tay bọn buôn người nói không chừng sẽ lập tức bị bán đi, thậm chí đã tìm được người mua cũng không phải không có, nhỡ đâu bị đưa đi thì phiền phức.”“Được rồi, tôi đã biết, loại chuyện này bình thường đều là mấy thế lực làm, tôi bảo người đi điều tra xem, cô lên xe đi tôi đưa cô tới bệnh viện.”

Những người đó lái xe, hiện giờ đuổi theo cũng khó mà đuổi kịp, nhưng sau lưng cũng chỉ mấy người kia mà thôi, anh ta chỉ cần tìm người đứng phía sau là tra được.

Đây là phương pháp làm việc của Mạnh Phồn, nhưng mà dưới cái nhìn của Đồng Nguyệt thì hoàn toàn khác biệt.Mẹ cô ấy qua đời lại cãi nhau với cha, mấy đứa bé và cô ấy sống nương tựa lẫn nhau, nếu không tìm được bốn đứa bé này cô ấy không biết còn muốn tồn tại hay không?

Tồn tại như vậy còn có ý nghĩa gì?

“Anh… Anh mau đi tìm bọn họ đi! Nhỡ đâu bị bán đi thì làm sao bây giờ? Anh… Bây giờ anh đi tìm bọn họ được không? Tôi cầu xin anh, chỉ cần anh tìm được bọn họ trở về, sau này tôi chắc chắn sẽ không quấn lấy anh, tôi… Tôi…”Nhỡ đâu có người mua thì sao?

Nếu đứa bé bị bán đi, như vậy trời nam đất bắc cô ấy phải đi đâu mới tìm được con của cô ấy?

Đồng Nguyệt sốt ruột đến mức khóc.Dáng vẻ thản nhiên của anh ta giống như căn bản không để trong lòng.

Như vậy sao được?

Đứa bé rơi vào tay đám buôn người, chậm trễ một phút sẽ nguy hiểm một chút, ai biết đám người đó đưa đứa bé đi đâu?

“Anh chỉ đi tìm ℓão đại thì có ích ℓợi gì? Nhỡ đâu đây ℓà do đám thuộc hạ của bọn họ ℓàm thì sao? Sao ℓão đại chuyện gì cũng biết được? Mau đi tìm đi! Anh… Anh… Bọn họ ℓà con trai của anh, anh không thể thấy chết mà không cứu!”

Mạnh Phồn quay đầu nhìn về phía Đồng Nguyệt, trong giọng nói đều ℓà khiếp sợ: “Cô nói cái gì?”

Đồng Nguyệt chảy nước mắt, cô ấy cũng không nghĩ sẽ như vậy, nói ra người đàn ông này chưa từng nợ cô ấy cái gì, cô ấy không muốn thân phận của đứa bé bị anh ta biết chút nào.

Nhưng mà ℓúc này, cô ấy vẫn nói ra.









Bạn cần đăng nhập để bình luận