Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 789: Phiên Ngoại 21



Nhưng anh ta không có may mắn như thế, chỉ trong nháy mắt mười mấy năm qua đi, Lục Đại Bảo đã mười mấy tuổi, anh ta vẫn cô độc một mình.

Cố gia và Mạnh gia nhân khẩu ít, anh ta biết cha mẹ ℓuôn ngóng trông anh ta có thể sớm ngày kết hôn sinh con, nhưng thực ra anh ta cũng muốn sớm giải quyết chuyện kết hôn.

Chẳng qua vẫn ℓà câu nói kia, không gặp được người mình thích, không thể tìm bừa một người kết hôn đúng không?

Mạnh Phồn đi tới bên cạnh Đồng Nguyệt ngồi xuống, hỏi: “Cơ thể đã đỡ hơn chưa?”

Làm chuyện gì cũng không thiếu phần của bọn họ.

“Cảm ơn!”

Mạnh Phồn không khách sáo với cô ấy, mà đến chỗ hai đứa nhỏ nói chuyện tới Hương Giang du ngoạn.

Hai đứa nhỏ lập tức hoan hô.“Bọn họ vẫn luôn đi theo cô, là người một nhà, đi cùng đi.”

Đồng Nguyệt thật sự cảm kích Mạnh Phồn.

Theo lý thuyết Mạnh Phồn nguyện ý nuôi con trai đã đủ rồi, em gái của cô ấy Mạnh Phồn không có nghĩa vụ.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này, ngoài miệng là nói nuôi con trai mình, nhưng thực ra Mạnh Phồn cũng nhân tiện nuôi hai em gái của cô ấy.“Không sao thì tốt, nghỉ hè cũng sắp kết thúc, lại qua một thời gian nữa học sinh nên đi học, tôi muốn sắp xếp đứa bé đến thủ đô đi học. Hai đứa bé còn nhỏ, sang năm học vẫn kịp, nhưng mà em gái em thì không thể chậm trễ, em có ý kiến gì không?”

Đồng Nguyệt không có ý kiến gì.

Trong khoảng thời gian này ở chung, khiến cô ấy tin tưởng Mạnh Phồn là người rất đáng tin cậy, anh ta thực sự để ý đứa bé, cũng nguyện ý giúp cô ấy, cho nên để anh ta sắp xếp cô ấy vẫn tin tưởng.

Hơn nữa so với Thượng Hải, đương nhiên là cô ấy càng nguyện ý đến thủ đô, dù sao từng học đại học ở thủ đô, cô ấy tương đối quen thuộc thủ đô.Dù sao từng là người học đại học, sống trong nhung lụa một thời gian, khí chất hoàn toàn dưỡng trở lại.

Hiện giờ nhìn, xinh đẹp hơn hai tháng trước nhiều.

Ngay cả Mạnh Phồn nhìn cũng không nhịn được cảm khái, quả nhiên phụ nữ là một đóa hoa yếu ớt, cần phải nuôi dưỡng cẩn thận, cần dùng tiền tưới.

Lúc này mới hai tháng trôi qua, Đồng Nguyệt đã khác biệt với lúc trước.“Ừm! Nơi này gần! Đợi mấy đứa bé đến thủ đô, sau này lại trở về hơi phiền phức, huống chi một khi đám nhỏ đi học, phải một học kỳ, khi đó sẽ không đi được đâu.”

Đồng Nguyệt nhìn bốn đứa bé một cái: “Tôi và em gái tôi… Cũng đi sao?”

Mạnh Phồn nhướng mày, cười nói:

“Em là mẹ của hai đứa, lâu như vậy vẫn luôn không đi, còn không phải đợi cánh tay của em khỏi sao? Còn em gái em, hai cô bé mà thôi, chẳng lẽ tôi không tiêu tiền nổi?”Đồng Nguyệt thấy anh ta trở về trên mặt tràn ngập tươi cười, trong khoảng thời gian này ở đây, cô ấy đã quen thuộc Mạnh Phồn hơn chút, càng cảm thấy con người anh ta rất tốt.

“Ừm! Khá hơn nhiều, cánh tay tạm thời còn chưa thể khuân vật nặng, trên cơ bản không thành vấn đề.”

Hơn hai tháng không làm chuyện gì, vẫn luôn ở trong nhà dưỡng thương, không dãi nắng dầm mưa, không vất vả làm việc, Đồng Nguyệt trở nên trắng hơn nhiều.

Mạnh Phồn còn nỡ tiêu tiền cho cô ấy, quần áo giày mỹ phẩm dưỡng da đều mua không ít cho cô ấy, chuyện này khiến cảm giác thô ráp trên người Đồng Nguyệt ít đi không ít.“Tôi không có ý kiến gì! Đến thủ đô khá tốt, ít nhất tôi từng tới đó, sẽ không quá xa lạ, tài nguyên giáo dục cũng tốt, mấy đứa bé có thể đến đó học là chuyện tốt.”

Mạnh Phồn gật đầu:

“Em không có ý kiến thì tốt, vậy tôi bảo người xử lý chuyện trường học trước, nghỉ hè còn hơn nửa tháng nữa mới kết thúc, thời gian này tôi dẫn các em đến Hương Giang chơi một thời gian.”

Đồng Nguyệt sửng sốt: “Đến Hương Giang chơi ư?”

Khi hai bé gái biết mình cũng có thể đi cùng, cũng ℓập tức hoan hô.

Hai đứa bé từng sống ở nước ngoài, nhìn thấy Hương Giang phồn hoa không giật mình ℓắm, nhưng hai em gái thì khác hoàn toàn.









Bạn cần đăng nhập để bình luận