Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 99: Muốn Hủy Mặt Thanh Thanh?



Từ Đông Mai cũng tức điên ℓên, chống nạnh rống:

“Được ℓắm! Tôi còn tưởng cô ℓà nấu nước tắm rửa, nghĩ mấy chúng tôi ℓàm việc để bọn tôi tắm rửa trước cô tắm sau cũng không muộn, ℓàm một ℓúc ℓâu hóa ra ℓà cô chuẩn bị rửa mặt?”

“Một que củi cũng không biết đi tìm, rửa mặt còn muốn dùng nước ấm? Không thể rửa bằng nước ℓạnh sao? Làm ra vẻ cái gì?”

Hai người ℓại ℓao vào đánh nhau ℓần nữa.

“Tới đây! Lúc này không ai giúp cô, không phải vừa rồi đánh rất lợi hại sao? Có cần bà đây đánh với cô một trận không?”

Trịnh Giai Giai cảm thấy vô cùng nhục nhã, vừa rồi Từ Đông Mai nói những lời này giống như cô ta người nào cũng có thể làm chồng, giống như cô ta coi trọng tiền của Lục Hướng Dương.

Quan trọng là Từ Đông Mai nói như vậy, rõ ràng Lục Hướng Dương ở đây nhưng không mở miệng nói giúp cô ta.

Từ Đông Mai ngang ngược khiến cô ta chán ghét, Lục Hướng Dương làm lơ khiến cô ta ấm ức, Cố Thanh Thanh…“Các cô đều là người chết sao? Để đám đàn ông này giúp mà không biết tiến lên kéo ra sao? Người phụ nữ thối tha này cả ngày ở trong nhà giả làm tiểu thư, ăn dùng đều chiếm tiện nghi của chúng ta, củi lửa cũng không phải của mình tôi, mỗi người các cô đều có phần. Nếu để cô ta biết cô ta không làm gì đám đàn ông này sẽ bảo vệ cô ta, có thể ăn không trả tiền chúng ta, tôi xem sau này các cô làm sao bây giờ?”

Đám nữ sinh: “…”

Từ Đông Mai giống như pháo, tóm được người nào thì mắng người đó.

Mới mắng đám nữ sinh xong, lúc này rống giận với đám thanh niên trí thức nam:“Cả đám thấy cô ta xinh đẹp nên muốn giúp cô ta đúng không? Muốn bảo vệ cô ta đúng không? Có bản lĩnh mang về nhà nuôi đi! Cô ta không muốn làm việc các anh cho lương thực đi! Cô ta không muốn nhặt củi các anh giúp nhặt đi!”

“E rằng cô ta chướng mắt các anh, người ta là hâm mộ ghen tị Cố Thanh Thanh có thanh niên trí thức Lục nuôi nên nằm mơ cũng mắng Cố Thanh Thanh đấy! Ngoại trừ thanh niên trí thức Lục ra, đám người các anh không là cái rắm gì trong mắt cô ta!”

Đám nam sinh: “…”

Thấy đám thanh niên trí thức nam nữ đều bị cô ta mắng không nói lời nào, Từ Đông Mai lập tức cảm thấy mình siêu lợi hại, càng ưỡn ngực hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, xoa eo nói với Trịnh Giai Giai:Từ Đông Mai là người sẽ không chịu thiệt, bị bắt nạt như vậy lập tức nổi giận.

“Làm gì đấy? Buông tay, cô ta có một chân với các anh sao? Một đám người giúp cô ta như thế sao? Tôi nói cho các anh biết, người nào còn dám chạm vào tôi, tôi lập tức tố cáo các anh giở trò lưu manh.”

Các nam sinh sợ tới mức không dám kéo cô ta.

Từ Đông Mai thở hổn hển rống to với các nữ sinh không gia nhập cuộc chiến:Rõ ràng là Trịnh Giai Giai không đánh lại Từ Đông Mai, cho dù Từ Đông Mai mới làm mệt xong trở về, Trịnh Giai Giai cũng không phải đối thủ của cô ta.

Lúc này không có một nữ sinh mở miệng khuyên can, nhưng một số nam sinh thì mở miệng khuyên bảo.

“Đừng đánh đừng đánh!”

“Có chuyện gì thì từ từ nói, đánh nhau làm gì?”“Vì chút việc nhỏ như thế mà đánh nhau có đáng không? Đừng đánh nữa!”

Can ngăn cũng là có chủ ý, có thể nhìn ra đám nam sinh giúp Trịnh Giai Giai nhiều hơn chút, dù sao Trịnh Giai Giai trông xinh hơn Từ Đông Mai nhiều.

Trong tình huống như vậy Trịnh Giai Giai vẫn luôn không đánh lại Từ Đông Mai cuối cùng cũng đánh được, loại cảm giác này quá sung sướng, cho nên Trịnh Giai Giai nhân cơ hội đánh thêm mấy cái.

Không nỡ buông tay chút nào.

Là người khiến cô ta căm hận!

Trịnh Giai Giai tức tới mức cả người phát run, không thể đứng thẳng dựa vào bệ bếp bên cạnh, tay chống ℓên bệ bếp mới không khiến mình ngã xuống, vừa vặn ℓúc này tay cô ta chạm vào gáo múc nước trên bệ bếp.

Thùng nước nóng cô ta mới đun cách đó không xa.

Trịnh Giai Giai gần như không hề nghĩ ngợi cầm ℓấy gáo múc đầy nước ℓao về phía Từ Đông Mai, nước bên trong gáo cũng hất ra bên ngoài.







Bạn cần đăng nhập để bình luận