[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1029: Ngày Thứ Một Trăm Mười Bốn Xuyên Không 1

Chương 1029: Ngày Thứ Một Trăm Mười Bốn Xuyên Không 1Chương 1029: Ngày Thứ Một Trăm Mười Bốn Xuyên Không 1
Hai mất đi hoa ông ấy yêu thích mà ông ấy vẫn không tức giận mà còn nói ra những lời như thế.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng rồi gặp một miếng đậu hủ cho Thẩm Mỹ Vân: "lãnh đạo già luôn là người tốt như thế, em có biết lúc anh cà lăm đi báo cáo kết hôn, ông ấy đã nói thế nào không"
"Nói như thế nào?"
Anh đằng hắng giọng, bắt chước lại giọng của đối phương: "Trường Tranh à, hoa nhà không thơm bằng hoa dại sao?"
"Doanh trại chúng ta có nhiều đồng chí nữ thích cậu như vậy mà cậu lại không chịu, cứ phải đi thật xa hái lấy đóa hoa dại kia sao?"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
"Rồi sau đó thì sao?"
Quý Trường Tranh cười: "Về sau sĩ quan hậu cầu phát hiện em có thể nuôi heo, hứa với lãnh đạo già sẽ khai thác được em, nhưng em lại không muốn."
Trong tay anh vẫn không quen cầm theo khăn giấy đưa cho Thẩm Mỹ Vân lau miệng đi.
Thẩm Mỹ Vân nghe nó như thế, dù cô đang uống nước ngọt cũng phải phun trở ngược ra ngoài.
Thật lòng mà nói điều này đúng là vượt ra khỏi dự đoán của người ta mà.
Cô thật sự chưa từng nghĩ tới lãnh đạo già với dáng vẻ nghiêm nghị kia lại thu xếp định hướng cho Quý Trường Tranh dùng mỹ nam kế với cô.
"Phụt!"
Quý Trường Tranh thấy Thẩm Mỹ Vân như vậy thì không nhịn được mà cưng chiều nói: "Buồn cười như thế sao?" "Lãnh đạo già lại nói Trường Tranh à, cậu có thể dùng mỹ nam kế không?"
Thẩm Mỹ Vân truy hỏi.
Quý Trường Tranh: "Ranh mãnh!"
"Vậy lúc đó anh đã dùng mỹ nam kế với em sao?"
Thẩm Mỹ Vân cười cong tít mắt: "Em không ngờ là lãnh đạo già lại tốt đến vậy đấy"
Dù sao bọn họ cũng đã kết hôn rồi mà.
Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời chiếu rọi xuống gương mặt anh, ngũ quan khôi ngô rõ nét, oai phong rạng rỡ, trông anh tuấn đến nổi không tả được.
Thẩm Mỹ Vân hơi ngẩn ngơ một lát: "Hình như là thành công rồi."
Ở bên dưới bàn, Quý Trường Tranh nắm lấy ta cô rồi chau mày: "Em nghĩ sao?"
Quý Trường Tranh bực bội bật cười rồi nhéo lên ngón tay cô một cái: "Bây giờ em mới phát hiện sao."
Mặt Quý Trường Tranh không cảm xúc: "Em là vợ của anh, hợp pháp mà."
"Đúng vậy đó, người ta nói vợ chồng son chính là cặp đôi thân mật nhất, điều mà người ta hay nói đến không phải là như thế này sao?"
"Tiểu đoàn trưởng Quý và Mỹ Vân đã kết hôn hơn nửa năm rồi mà vẫn tình cảm như thuở ban đầu nhỉ."
Nhìn hai cái miệng nhỏ nói chuyện với nhau khiến cho tất cả chị dâu đang ở xung quanh đều không kìm lòng được mà cảm thấy ngưỡng nộ.
Thẩm Mỹ Vân bị mọi người trêu ghẹp thì liền cảm thấy đôi phần xấu hổ, cô tỏ ý kêu Quý Trường Tranh an phận lại chút đi.
Thẩm Mỹ Vân nói lầm bầm: "Bây giờ phát hiện thì cũng đã muộn rồi mà, bảo sao lãnh đạo lại là lãnh đạo mà, chiến thuật cao tay thông minh như thế."
Thẩm Mỹ vân khẽ hừ, kề sát lỗ tai anh hạ thấp giọng nói; "Anh không sợ người ta nói anh về vấn đề tác phong yêu đương sao?" Quý Trường Tranh suy nghĩ một lát: "Bộ đội sẽ không như thế."
Mọi người trong bộ đội đều ngay thẳng chính trực, làm việc nghiêm túc.
Hai cái miệng nhỏ ân ái, cộng thêm có vài đứa con, lãnh đạo phía trên họ chỉ biết vui vẻ cười toe toét đến tận mang tai, dù sao dân chúng thịnh vượng là một điều tốt mà.
Nghe được như thế, Thẩm Mỹ Vân không lên tiếng mà rà soát xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Miên Miên.
Miên Miên hôm nay đi cùng cô đến đây nhưng mới được một lúc sau thì đã chạy theo Nhị Nhạc mất tiêu đâu rồi.
Ở phía bên kia.
Nhị Nhạc dẫn Miên Miên lục soát bên trong nhà của cô dâu, có rất nhiều đậu phộng, quả óc chó, chà là đỏ và trứng được đặt trên chiếc giường đất nơi mà cô dâu đang ngôi.
Chính mắt Nhị Nhạc nhìn thấy mẹ cậu bé đã bỏ vào.
Vì vậy khi cô dâu vừa bước chân ra ngoài là Nhị Nhạc liền vô cùng thông minh dẫn Miên Miên đi vào trong, trước khi vào còn không quên đóng cửa lại nữa.
"Tìm đi, tìm nhanh lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận