[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1030: Ngày Thứ Một Trăm Mười Bốn Xuyên Không 2

Chương 1030: Ngày Thứ Một Trăm Mười Bốn Xuyên Không 2Chương 1030: Ngày Thứ Một Trăm Mười Bốn Xuyên Không 2
Trứng gà luộc, còn có cả đậu phộng, táo đỏ, những thứ này đều là những món vào bình thường sẽ không được ăn.
Vừa nghĩ tới quả trứng gà thơm ngát kia thì Nhị Nhạc liên không nhịn được phải nuốt một ngụm nước bọt.
Miên Miên gật đầu rồi cùng Nhị Nhạc leo lên trên chiếc chăn hỷ có thêu hình chim uyên ương.
"Cái chăn này trông đẹp quá à."
Miên Miên chưa từng nhìn thấy chiếc chăn nào màu đỏ thẫm và màu xanh như thế, sờ vào cũng mền nữa?
Nhị Nhạc quay đầu lại nói: "Hình như gọi là đèn gì hay nhung gì đó á."
"Mẹ em nói đắt lắm, một cái chăn này đã tốn hết nửa tháng tiền lương của ba em rồi."
Cậu bé còn chưa nói xong, sở dĩ phải tốn nửa tháng lương là vì Triệu Xuân Lan đã làm một chiếc giường điện cho em gái Triệu Ngọc Lan rồi.
Miên Miên sờ sờ cái chăn: "Thế thì cái chăn này đắt thật đấy."
Để có được tấm nệm bông này, Triệu Xuân Lan gần như phải tìm bảy tám người trong Đại Viện để dùng phiếu bông đổi lấy được.
Bây giờ mọi thứ đều ở trên đó, có thể coi như đó là của hồi môn mà chị gái đưa cho em gái mình xuất giá.
Ngụ ý là thập toàn thập mỹ.
Tích góp ở đây một chút, ở kia một tí thì khi này mới thu thập đủ cây bông vải trăng như tuyết, rồi đặc biệt tìm người Ngũ Phúc dùng tơ lụa màu đỏ để cuộn lại thành sợi.
Thành thật mà nói những của hồi môn này thay thế cho ba mẹ ruột thì cũng không có gì quá đáng. Hai chiếc vỏ gối, một tấm ga trải giường, một tấm chăn bông và một tấm nệm bông nặng khoảng từ một đến sáu cân.
Nhưng tiếc thay đều không có.
Nhị Nhạc không quay đầu lại mà cứ thế trả lời. Nói xong cậu bé liền buồn bực kéo bốn góc chăn trên giường.'Em nhớ là mẹ em đã bỏ một quả trứng gà vào đây mà, tại sao lại không có chứ?”
Cậu bé mò tới mò lui.
"Đúng vậy đó, mẹ em nói hơn cả tiền học phí học xong tiểu học của em nữa đó."
Thì bên ngoài vang lên tiếng động: "Chăn hỷ của cô dâu mà còn bị người ta đến tìm sao?"
Nhị Nhạc hơi ngẩn người rồi nâng tay mình lên tự gõ vào đầu: "Chị nói đúng, phải cẩn thận mới được."
Trong lúc hai đưa nhỏ đang vội vàng tìm kiếm.
Miên Miên hỗ trợ tìm giúp nhưng cô bé vẫn rất nhẹ nhàng, còn không quên dặn dò Nhị Nhạc: "Em nhẹ tay một chút, đây là chăn hỷ kết hôn của dì của em nên không thể làm dơ được, không hay đâu."
"Đi nhanh lên, trong này nhất định có thứ tốt."
Một lát sau, trong nhà liền vang lên tiếng bước chân rầm rầm.
Đáng tiếc là bây giờ không còn kịp để giải thích nữa. Nhị Nhạc đẩy thẳng Miên Miên ra ngoài cửa sổ, sau khi nhìn thấy Miên Miên đã đi ra ngoài thì cậu bé cũng làm theo mà nhảy xuống.
Miên Miên không hiểu, tại sao bọn họ phải nhảy qua cửa sổ chứ?
Bên cạnh chiếc giường đất có một cái cửa sổ chính giữa đang mở được dán lại bằng một tờ báo cũ, tờ báo đã có chút lâu năm cho nên trông hơi ố vàng.
Trước khi những người uống rượu hỷ bước vào, thân thủ cậu bé mạnh mẽ như một con mèo, còn không quên đóng cửa sổ lại nữa chứ. Vừa nghe thấy tiếng động, Nhị Nhạc liền lập tức bay thẳng từ giường xuống đất rồi leo lên cửa sổ: "Chị Miên Miên, từ đây xảy xuống đi."
Điều này khiến Nhị Nhạc sợ hãi vỗ vỗ vào lồng ngực nhỏ nhắn của mình: "May mà chúng ta đã ra ngoài rồi."
Miên Miên không hiểu: "Tại sao phải nhảy ra cửa sổ chạy trốn vậy chứ?"
May mà cửa sổ nhà bọn họ không cao lắm, nếu không thì cô bé nhất định đã ngã xuống rồi."
"Chị Miên Miên, chị không hiểu điều này rồi, người lớn bọn họ rất xấu tính, khi nhìn thấy trẻ con bọn mình cướp được đồ nhiều đồ như thế thì họ chắc chắn sẽ yêu cầu chúng ta chia sẻ với những đứa trẻ khác."
"Những thứ này đều là do chúng ta lao tâm khổ trí cướp được, dựa vào gì mà phải cho người khác chứ?”
Miên Miên từ trước đến nay chưa từng nghe đến những lập luận như thế, cô bé suy nghĩ một hồi rồi nói: "Lần nào chị cũng mang đồ ăn đến cho em mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận