[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1041: Ngày Thứ Một Trăm Mười Lăm Xuyên Không 4

Chương 1041: Ngày Thứ Một Trăm Mười Lăm Xuyên Không 4Chương 1041: Ngày Thứ Một Trăm Mười Lăm Xuyên Không 4
Sĩ quan hậu cần đứng trước mặt công nhân mở kiện hàng hóa mà họ giao tới: "Chú nhìn thử những hàng hóa này xem, củ cà rốt xốp rộp, mầm đậu nành hóa xanh rồi, ui, khoai tay cũng xanh, đậu hủ cũng vỡ vụn.
"Chú nói lại với Lâm Chung Quốc những lời này nè, chú hỏi anh ta thử xem có phải đều coi người trong bộ đội như rác không vậy? Chuyên môn ăn những thứ rác rưởi này của anh ta sao?"
Chuyện này —
Người công nhân nghe thấy vậy liền đổ mồ hôi hột ngay tại chỗ.
"Sao có thể thế chứ."
Anh ta cũng từng khuyên Lâm Chung Quốc không nên làm như vậy, dù sao mọi người đều không phải bị mù nhưng Lâm Chung Quốc lại nói anh ta là giao hàng thì chỉ cần để ý đến chuyện giao hàng thôi là được.
Còn chuyện của anh ta thì đừng can thiệp vào!
Lần này thì hay rồi, sự việc đã bại lộ cả rồi.
Lão Lý cũng khó xử mà khi này đành cúi đầu: "Đồng chí Lâm, không phải tôi đi chơi mà là hàng hóa tôi giao đến nhà bếp doanh trại thì đối phương không muốn nhận."
Sắc mặt người công nhân tái nhợt: "Dại"
"Ba giờ rưỡi giao hàng, bây giờ là bốn giờ rồi, sao ông vẫn còn ở đây chứ?"
Lâm Chung Quốc đang gây gổ với Lý Tú Cầm, vốn dĩ lửa giận đã bốc lên ba mét rồi nhìn khi nhìn thấy ông Lý kéo xe ba gác quay về thì ngay lập tức như tưới dầu vào lửa.
Sau khi người công nhân kéo xe ba gác chở hàng đi, khi kéo đến nhà họ Lâm.
"Phát tiền lương cho ông không phải là để ông đi rong chơi khắp nơi nhé."
Sĩ quan hậu cần không có ý định gây khó dễ cho công nhân giao hàng mà chỉ thờ ơ nói: "Anh chở đóng hàng hóa này về đi, đối phương tự động sẽ hiểu thôi." Trong lòng Lâm Chung Quốc liền đập thình thịch: "Hãy kể cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra."
"Đối phương không nhận ạ."
"Kêu tôi kéo trở về đi."
Nghe xong những lời này, Lâm Chung Quốc ngay lập tức rùng mình một cái: "Ông nói cái gì?"
Lý Tú Cầm ở bên trong nhà vẫn còn lải nhải không ngừng gây sự.
Môi Lâm Chung Quốc liền run lên: "Tiêu rồi!"
"Tiêu rồi là tiêu cái gì, Lâm Chung Quốc, chuyện này nếu ông không giải thích rõ với tôi thì ông đừng hòng ra khỏi cái cửa này."
Sau khi lão Lý kể lại toàn bộ.
Cô ta định ngăn không cho Lâm Chung Quốc ra ngoài thì liền bị Lâm Chung Quốc tát ngược lại một cái: "An phận chút đi, nhà họ Lâm tiêu rồi này, tiêu rồi cô có biết không hả?"
Vào lúc này.
Lý Tú Cầm che mặt không tin được: "Ông đánh tôi?"
Bà già vợ vẫn còn chịu ngừng lải nhải.
Dựa vào tình thế bị trả hàng lại như ngày hôm nay thì rõ ràng không ổn nữa rồi.
"Thằng già Lâm Chung Quốc này, ông đánh tôi? Ông quên rồi sao, lúc mới kết hôn ông đã hứa với ba mẹ tôi sẽ đối xử tốt với tôi cả đời như thế sao?"
Hiện tại mọi thứ của nhà họ Lâm đều kiếm ăn dựa vào bộ đội.
Lý Tú Cầm vẫn còn nói chuyện tình yêu khiến cho Lâm Chung Quốc có chút xót xa.
Anh ta chỉ ra chiếc xe chở hàng ở bên ngoài: "Nhìn thấy gì không?"
Lý Tú Cầm nổi giận đùng đùng nói: "Ông đừng hòng nói sang chuyện khác với tôi."
Nói cũng chẳng hiểu, cô ta chỉ là một cái bình xinh đẹp nhưng không có đầu óc mà thôi.
Lâm Chung Quốc chưa bao giờ cảm thấy hối hận giống như lúc này, lại cưới phải một món đồ chơi không não như thế.
Anh ta buông lõng cổ áo một chút rồi quay đầu đi ra ngoài. Nếu đã nói không hiểu thì từ khi mới bắt đầu thì không nên nói nữa.
Anh ta đi được nửa đường thì liền bị Lý Tú Cầm túm lại. Đầu tóc cô ta bù xù, nước mắt giàn giụa: "Có phải ông có người khác ở bên ngoài hay không? Có phải hay không?”
Đây là đang muốn giết chết anh ta hay sao vậy?
Nếu anh ta có người khác ở bên ngoài, , nếu Liên đoàn Phụ nữ và liên đoàn lao động biết chuyện này, chẳng phải họ sẽ nhốt anh ta lại rồi đưa anh ta đến trang trại để cải tạo hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận