[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1068: Ngày Thứ Một Trăm Mười Tám Xuyên Không 5

Chương 1068: Ngày Thứ Một Trăm Mười Tám Xuyên Không 5Chương 1068: Ngày Thứ Một Trăm Mười Tám Xuyên Không 5
Sau khi dọn dẹp xong, Miên Miên cũng mặc một chiếc áo bông mỏng, chạy ra: "Ba ơi, con xong rồi, ba xong chưa?"
Quý Trường Tranh lúc này mới thong thả cầm một hộp cơm nhôm ra, hộp cơm được bọc một lớp khăn, anh tiện tay nhét vào trong áo khoác.
Nhiệt độ cơ thể có thể giúp thức ăn trong hộp cơm nguội chậm hơn một chút.
Làm xong những việc này, anh ngồi xổm xuống, chỉ vào vai sau của mình với Miên Miên: "Đi nào, ba làm ngựa cõng con!"
Miên Miên vừa nghe, miệng nhỏ cười toe toét, cô bé thuận thế leo lên vai Quý Trường Tranh, hai tay ôm lấy đầu ba, Quý Trường Tranh cũng thuận thế đứng dậy.
"Con ngồi vững nhé, ba đưa con đi tìm mẹ nào!"
Anh vừa đứng dậy, tầm nhìn của Miên Miên cũng theo đó mà rộng mở, tiếng cười như chuông bạc của cô bé vang vọng khắp nơi.
"Ba ơi, Miên Miên thương ba lắm."
Cô bé rất thích, rất thích cuộc sống hiện tại.
Nhưng sau khi gặp Quý Trường Tranh, Miên Miên đã biết, thì ra ba là như thế này.
Mẹ nói, đã tìm cho cô bé một người ba.
Sẽ mua cho cô bé quần áo đẹp, sẽ mua đồ ăn ngon, thậm chí khi làm nhiệm vụ lên núi, còn mang về cho cô bé một nắm quả dại.
Sẽ cõng cô bé cưỡi ngựa, sẽ đưa cô bé đi tìm mẹ, mỗi lần đi ra ngoài, vê nhà đều không phải tay không.
Sau đó, Miên Miên thực sự có ba.
Trước khi gặp Quý Trường Tranh, Miên Miên chưa bao giờ biết ba là như thế nào.
Người đàn ông cao lớn cõng một cô bé buộc hai bím tóc đuôi sam, không biết cô bé nói gì, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của người đàn ông lại mang theo nụ cười dịu dàng.
Bên cạnh.
Triệu Xuân Lan đang ở nhà em gái Triệu Ngọc Lan khâu đế giày, nghe thấy động tĩnh, cô ấy thò đầu nhìn sang. Xuyên qua bức tường thấp của sân, cô ấy thu hết cảnh tượng này vào mắt.
Quý Trường Tranh cõng Miên Miên, nghe lời nói của con gái, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh, ngay cả khóe môi cũng cong lên vài phần.
Nhiều người nhìn như vậy mà vẫn ngang nhiên cõng con lên vai.
Triệu Xuân Lan không khỏi cảm thán: "Trường Tranh, đây là thực sự coi Miên Miên như con ruột rồi."
Ngay cả ba ruột cũng không cưng chiều con gái ruột như vậy.
Đây là Quý Trường Tranh mà tất cả bọn họ chưa từng thấy qua.
Cũng không sợ người ta chê cười.
"Hai chậu to đầy ắp."
Triệu Xuân Lan: "Gì?"
"Em bèn dẫm lên hòn đá thò đầu qua chào hỏi, chị đoán xem em nhìn thấy gì."
"Sáng nay em dậy đi vệ sinh lúc hơn năm giờ, nghe thấy vòi nước ở nhà bên cạnh chảy ào ào, em còn đang nghĩ sao chị dâu Mỹ Vân lại dậy sớm như vậy."
"Là tiểu đoàn trưởng Quý đấy, anh ấy đang giặt ga trải giường, vỏ chăn, quần áo từ sáng sớm."
Lời này vừa nói ra, Triệu Ngọc Lan cười: "Chị, đó là chị chưa thấy những chuyện khác nữa.”
Triệu Xuân Lan cũng ngây người, kinh ngạc nói: "Cái gì? Quý Trường Tranh giặt quần áo á?"
Đàn ông đã kết hôn, hầu như không có mấy người giặt quần áo, đều là vợ ở nhà giặt giũ nấu nướng, bọn họ sau khi bươn chải bên ngoài trở về, giao tiền lương và phụ cấp cho vợ.
Nói thẳng ra.
Chính là vợ chông một người lo việc ngoài, một người lo việc trong.
Nhưng mà, như Quý Trường Tranh thế này, cô ấy thật sự là lần đầu tiên thấy.
"Đúng vậy, ban đầu em còn tưởng là trùng hợp."
"Mấy ngày nay em bị nóng trong người uống nhiều nước vào buổi tối. Mấy ngày liền sáng dậy đi vệ sinh, em đều nghe bên cạnh tiếng nước chảy ào ào, lần nào cũng thấy Quý Trường Tranh đang giặt quần áo."
Cô ấy chưa một lần nhìn thấy chị dâu Mỹ Vân giặt giữ.
Triệu Xuân Lan nghe xong vỗ đùi: "Bảo sao Mỹ Vân lại lấy chồng."
"Chị xem cô ấy lấy chồng thế này chẳng phải tốt hơn chúng ta nhiều sao?"
Những người như họ nấu cơm giặt giũ chăm con, thỉnh thoảng còn bị chồng mắng vài câu, bị mắng không có cách nào, cũng phải nhịn.
Ai bảo bọn họ không kiếm tiền.
Chính là thấp kém hơn một bậc.
Nhưng nhìn lại Thẩm Mỹ Vân.
Sao người với người lại chênh lệch lớn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận