[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1090: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Mốt Xuyên Không 3

Chương 1090: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Mốt Xuyên Không 3Chương 1090: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Mốt Xuyên Không 3
Thẩm Mỹ Vân nhìn Khi Ma Các đang rơi nước mắt, ngây người: "Khi cũng biết khóc sao?"
Thật là mở mang tâm mắt.
Khi Ma Các vừa khóc vừa giơ móng vuốt lên, kéo lấy cánh tay Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, mẹ đừng đi."
"Con có lê, có quả ngọt, có rất nhiêu đồ ăn ngon, đều cho mẹ hết."
Thẩm Mỹ Vân ngơ ngác: "Mi không muốn ta đi sao?"
Khỉ Ma Các gật đầu.
"Ta đi đào nhân sâm, lát nữa sẽ quay lại."
Những quả lê ở đây, cô cũng sẽ không bỏ qua, ít nhất phải hái một túi mang đi, số còn lại để cho Khỉ Ma Các.
Cái này...
Cô cũng không thể dùng vũ lực với Khỉ Ma Các.
Khỉ Ma Các nào hiểu những điều này, bị dọa đến nức nở, nhưng vẫn không buông tay.
"Đến trước thì được trước, mi có biết không?"
Sóc Béo ở bên cạnh giơ nanh múa vuốt đe dọa: "Mi buông tay ra, thú hai chân là bạn của tao."
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy cảnh này, nghĩ ra một cách dung hòa: "Hay là thế này, mi đi cùng bọn ta? Đợi bọn ta đào xong nhân sâm, rồi quay lại hái lê?"
Khỉ Ma Các hiểu, nhưng vẫn không buông tay, nó không cho đi, Thẩm Mỹ Vân cũng không đi được.
Hễ Sóc Béo nhe răng trợn mắt với nó, nó liền yếu ớt dựa sát vào Thẩm Mỹ Vân.
Khỉ Ma Các do dự một chút, buông móng vuốt ra, gãi đầu, sau đó bám theo sau Thẩm Mỹ Vân.
Khỉ Ma Các này cũng thông minh, biết Sóc Béo không ưa nó, cố ý đứng bên trái Thẩm Mỹ Vân, như vậy giữa nó và Sóc Béo có Thẩm Mỹ Vân ngăn cách.
Sóc Béo không tình nguyện, nhưng bị Thẩm Mỹ Vân lắc đầu ngăn lại.
Cái này...
Giả vờ yếu đuối như vậy, càng đáng thương hơn.
Điều này làm cho trái tim Thẩm Mỹ Vân cũng nghiêng về phía nó, cô quay đầu nói với Sóc Béo: "Mi đừng dọa Khỉ Ma Các nữa, nó còn nhỏ, mi phải chăm sóc nó nhiều hơn."
Khỉ Ma Các cũng chỉ mới ba tháng tuổi, gây gò ốm yếu, lông cũng thưa thớt, trông thật đáng thương.
Sóc Béo vừa nghe thấy điều này, tức điên lên được không?
Mắng quá tục.
"Mày còn chơi trò này với tao, đây đều là trò tao chơi chán rồi."
Nó ngây người một lúc, chỏm lông trên đầu cũng dựng đứng lên vì tức giận, mắng Khỉ Ma Các một trận: "Mẹ kiếp!"
Ồ không, phải là tức điên cả sóc mới đúng!
"Lúc tao ra ngoài hoành hành ngang ngược giả vờ yếu đuối, mày còn chưa ra đời đâu?"
Tức điên cả người.
Thẩm Mỹ Vân mặc dù không hiểu, nhưng dựa vào sắc mặt của Khỉ Ma Các cũng có thể nhìn ra, nó thực sự bị Sóc Béo mắng thảm.
Cả khuôn mặt hồng hào cũng trở nên đờ đẫn.
Thẩm Mỹ Vân đau đầu xoa xoa mi tâm: "Sóc Béo, mi là anh cả, chăm sóc em nhỏ một chút."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Sóc Béo quả nhiên không còn khó coi như trước, còn hất cằm lên, vênh váo nói: "Thôi được, nể mặt thú hai chân, tạm thời nhận mày làm tiểu đệ."
Khỉ Ma Các nức nở gật đầu, hơn nữa lúc gật đầu, còn cố ý cúi cổ xuống vài độ.
Đây là thông điệp nhận đại ca giữa các loài động vật.
Thẩm Mỹ Vân coi như đã hiểu, con Sóc Béo này chính là chịu mềm không chịu cứng. Nịnh nọt nó thì được, không thể cứng rắn.
Cứng rắn nó còn mắng tệ hơn.
Thật là kỳ lạ.
Rõ ràng là một con sóc, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại nhìn thấy khí thế của người đàn ông thép ở trên người nó.
Chỉ có thể nói, sinh vật giống đực, dù ở đâu cũng đều như nhau.
Dỗ dành xong hai con vật nhỏ này, bên tai Thẩm Mỹ Vân cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, cô thâm nghĩ may mà chỉ là hai con vật.
Nếu là hai đứa bé, để cô phân xử chuyện nhà, mệt chết cô đi được.
Phân xử không được.
Không cách nào phân xử .
Dù nói thế nào cũng đều sai.
May mà hai con này là hai loài khác nhau, cũng dễ dỗ dành, điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, theo chân Sóc Béo đi tiếp.
Sóc Béo rất đắc ý, nó dẫn Thẩm Mỹ Vân đi suốt dọc đường, không quên giới thiệu cho cô về giang sơn do nó đánh chiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận