[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1118: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 5

Chương 1118: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 5Chương 1118: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 5
Ngay cả lời cảm ơn cũng khóc không thành tiếng.
Quý Trường Tranh gật gật đầu, nói với Thẩm Hoài Sơn: "Ba, cảm ơn ba"
Giọng nói khàn khàn.
Hiển nhiên áp lực của Quý Trường Tranh, cũng không nhỏ hơn Lương Chiến Bẩm là bao.
Thân là người của bộ đội, nhất là đội trưởng và lãnh đạo, bọn họ có quyền và cũng có nghĩa vụ, tiến hành phụ trách đối với mỗi binh lính dưới tay mình.
Thẩm Hoài Sơn lắc lắc đầu, rốt cuộc ông ấy cũng lớn tuổi rồi, một đêm không ngủ nên thân thể có chút không chịu nổi, lung lay một chút, may nhờ Quý Trường Tranh phản ứng nhanh, vội vàng đỡ ông ấy.
"Ba...
Thẩm Hoài Sơn lắc đầu: "Không sao, con giúp ba tìm một chỗ để nghỉ ngơi đi."
Lần này, Lương Chiến Bẩm tất nhiên là sẽ không nhường cho ai khác.
Thẩm Hoài Sơn gật đầu.
Nói xong, mới như là nhớ tới chính sự.
Một tiếng cảm ơn Quốc Hoa, đã khiến Trần Quốc Hoa mừng đến nỗi mắt cũng híp thành một đường: "Thầy, nếu lần này không có thầy, ca phẫu thuật này nhất định không thể thành công được như vậy."
"Vậy cảm ơn Quốc Hoa."
"Bệnh nhân được đưa đến phòng hồi sức cấp cứu, các anh cử một người đi chăm sóc cậu ta đi."
Quý Trường Tranh dạ một tiếng, không cần anh quay đầu, Trần Quốc Hoa ở phía sau đã chạy đi: "Thầy ơi, thây đến phòng trực ban của em nghỉ ngơi đi, bên đó có một cái giường." Vẫn còn sống.
Hiệu quả của thuốc mê vẫn chưa hết, người vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Nhưng mà, Lương Chiến Bẩm chưa từng thấy may mắn đến thế, may mà cậu ấy vẫn còn.
Chuyện đầu tiên mà anh ta làm chính là nhìn lão Hổ, toàn thân lão Hổ đều bị phẫu thuật, nên đều bị băng bó kín kẽ không một khe hở.
Phần nếu đẳng sau, đối phương cũng hiểu được.
Trân Quốc Hoa nhìn Thẩm Hoài Sơn, Thẩm Hoài Sơn: "Phải nhìn tình hình hai mươi tư giờ này của cậu ấy, nếu vượt qua, thì sẽ hoàn toàn vượt qua."
Nếu không vượt qua.
"Bác sĩ, sau này cậu ấy..."
Thẩm Hoài Sơn chỉ tạm thời cứu mạng đối phương.
Lương Chiến Bẩm tất nhiên là biết rõ.
Lương Chiến Bẩm nghe xong lúc này mới thở phào một hơi.
Thẩm Hoài Sơn an ủi anh ta: "Giai đoạn nguy hiểm nhất, đã qua rồi."
"Nhưng mà, cậu không cần lo lắng."
Quý Trường Tranh: "Anh đi nộp phí đi, tôi dẫn ba vợ của tôi đi nghỉ ngơi."
Nhưng mà, một lần phẫu thuật này gần như là thay máu toàn thân một lần, chứ đừng nói còn có vết mổ.
"Chờ sau này, cháu sẽ dẫn lão Hổ đi cảm ơn chú đàng hoàng." Nói thật, nếu không phải Quý Trường Tranh mời Thẩm Hoài Sơn đến.
Thì bọn họ đều rất rõ ràng.
Dựa theo trình độ y học của bệnh viện thành phố Mạc Hà, sẽ rất khó cứu được lão Hổ.
Thẩm Hoài Sơn không thèm để ý vẫy vẫy tay. Ông ấy cần đi nghỉ ngơi, giờ ông ấy đã mệt đến nỗi cánh tay cũng không muốn động đậy nữa.
Quý Trường Tranh sắp xếp xong xuôi cho ông ấy, lại đi gọi một phần đồ ăn cho ông ấy, sau khi mời Thẩm Hoài Sơn ăn, thì mới thở ra một hơi.
Nếu không phải Trần Quốc Hoa không rời đi được, thì dựa theo thái độ của Trần Quốc Hoa, hình như ông còn muốn đi theo, tự mình đút cơm cho Thẩm Hoài Sơn nữa.
Đối với Trần Quốc Hoa mà nói, Thẩm Hoài Sơn chính là vị thần trong cảm nhận của ông.
Thừa dịp thời gian trống trong cuộc họp buổi sáng, Trần Quốc Hoa bớt thời giờ đi qua nhìn xem.
Quý Trường Tranh lắc lắc đầu: "Ông ấy đang ngủ."
"Vậy để thây tôi ngủ một hồi trước đi, đồng chí Quý phải không, anh cũng đi nghỉ ngơi một chút đi."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Tôi biết rồi."
Tám giờ sáng.
Sĩ quan hậu cần chạy tới nơi, trên đường đi xe còn bị hỏng, không còn cách nào khác, anh ấy đành phải vừa đi bộ vừa đi nhờ xe bò của người vào thành phố đi chợ để tập hợp.
Lúc này mới đến kịp vào buổi sáng.
"Tôi đem đồ tới cho cậu đây."
Mọi người đã sắp đông lạnh thành một tảng băng rồi.
Khí trời Mạc Hà dạo này mỗi ngày một dạng, rõ ràng hai ngày trước vẫn còn hơn mười độ, tới hôm nay đã giảm xuống chỉ còn bảy tám độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận