[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1124: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 3

Chương 1124: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 3Chương 1124: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 3
Kể từ lần trước đi Thanh Sơn, cho Miên Miên qua nhà họ Chu ở lại hai buổi tối, hiện giờ Miên Miên rất thích sang nhà họ Chu chơi.
Nhìn xem, đến bây giờ còn chưa về.
Thẩm Hoài Sơn suy nghĩ: "Ba đi cùng với con."
Kể từ sau kỳ nghỉ hè lần trước, ông ấy cũng đã lâu chưa nhìn thấy Miên Miên, thật sự rất nhớ cô bé.
Thẩm Mỹ Vân tất nhiên sẽ không từ chối ông ấy.
Cô quay đầu nhìn Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh lập tức hiểu rõ: "Buổi tối anh nấu cơm."
Như vậy còn được.
Thẩm Mỹ Vân vui rạo rực vỗ bả vai anh: "Vất vả vất vả."
Đứa nhỏ này xem đó là chuyện đương nhiên, nhưng mà ông ấy thì không thể xem như vậy.
Thẩm Hoài Sơn không nhịn được nở nụ cười vui mừng, sau khi ra cửa, ông ấy lập tức nghe ngóng nói: "Bình thường cũng là như vậy sao?”
Cô và Quý Trường Tranh, vẫn luôn đều thay phiên nhau làm việc.
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc, dưới ánh trăng mặt mày cô như tranh vẽ, da thịt trắng nõn: "Vì sao phải tức giận? Con cũng nấu cơm đấy thôi, con còn chưa tức giận đây này."
"Con bảo Trường Tranh nấu cơm, thằng bé không tức giận sao?"
Nghe con gái trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên, Thẩm Hoài Sơn nở nụ cười từ tận đáy lòng: "Con đó, thật là may mắn, gặp được người như Trường Tranh."
Nhìn thấy một màn này.
Nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ là một người như Quý Trường Tranh. Sau khi kết hôn vẫn ân ái như lúc ban đầu.
Ông ấy từng suy nghĩ vô số lần, con gái sẽ cưới một người chồng như thế nào.
Thẩm Hoài Sơn vẫn nghĩ, cuộc hôn nhân của ông ấy và Trần Thu Hà là ngàn năm không có một, bọn họ hiểu nhau biết nhau yêu nhau.
Càng đừng nói, là ở thời đại mà một người phụ nữ phải ở nhà chăm con hầu hạ chồng và người lớn trong gia đình.
Thẩm Mỹ Vân kéo tay Thẩm Hoài Sơn, dẫm lên ảnh ngược dưới ánh trăng, thanh âm mềm nhẹ: "Ba, ba không nghĩ tới, con có thể tìm được một người chống đối xử tốt với con như ba đối với mẹ, đúng không?"
Thẩm Hoài Sơn thật sự đối xử rất tốt với Trần Thu Hà, cho dù là đặt ở ba mươi năm sau, cũng đủ khiến người ta bất ngờ.
Vừa có thể xuống nhà bếp, lại có thể lên phòng khách.
Thẩm Hoài Sơn là một người tốt, hoặc có lẽ ông ấy nhìn thấy càng nhiều thứ hơn so với người khác.
Ở nơi này, Mỹ Vân gặp người chồng thật tình thương cô, yêu cô.
Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu nhìn ông ấy: "Vậy bây giờ thì sao ạ?"
Hoặc có lẽ tâm tình thế này, chỉ có người làm ba mẹ mới biết được.
"Lại sợ con sẽ gả ra ngoài."
Thẩm Hoài Sơn nhìn cô cười cười: "Bây giờ ấy à, ba và mẹ con vô cùng vui mừng, rằng chúng ta bị điều xuống tỉnh Hắc."
Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng, ông ấy đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Mỹ Vân: "Ba và mẹ con, từng rất sợ con không gả đi được."
Nói thật, so sánh với chuyện này, Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà cảm thấy, bị điều đi thì có sao đâu?
Cho dù cả đời không thể quay về Bắc Kinh, bọn họ cũng chấp nhận.
Dù sao, con gái mới là ưu tiên của bọn họ, giải quyết xong việc ưu tiên, những thứ khác. ...... cũng chỉ là những thứ khác.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân nghe lời này, đột nhiên không nói nên lời.
Cô chỉ an tĩnh tựa đầu lên vai Thẩm Hoài Sơn, giống như lúc nhỏ.
"Ba."
"Ừ? Có chuyện gì sao?"
Thẩm Mỹ Vân quay đầu nhìn ông ấy: "Con chỉ muốn gọi ba thôi ạ."
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Thẩm Hoài Sơn ẩn giấu trong bóng tối, chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng mơ hồ, cùng với tóc mai hoa râm bên thái dương.
Hình như ba đã không còn trẻ nữa.
Khi cô nhận ra chuyện này.
Trái tim của Thẩm Mỹ Vân đột nhiên âm ỉ khó chịu: "Ba và mẹ có muốn qua đây ở không ạ?”
Cô và Quý Trường Tranh sẽ nghĩ cách, rồi sẽ nghĩ được cách thôi.
Thẩm Hoài Sơn nâng tay chọc nhẹ lên mũi cô: "Con đang nghĩ gì vậy?"
"Ba và mẹ con đi rồi, thì cậu con phải làm sao?"
Chuyện này ...
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận