[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1127: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 6

Chương 1127: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 6Chương 1127: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 6
Triệu Xuân Lan đã lại đây, gọi Thẩm Mỹ Vân: "Quả thông phơi nắng cả tuần, sắp khô rồi, sĩ quan hậu cần gọi chúng ta đi qua để phân phối nhiệm vụ."
Lần này tổng cộng hái gần một vạn cân quả thông.
Phơi nắng hơn một tuần, trên cơ bản đã có thể tách vỏ ra.
Thẩm Mỹ Vân vỗ đầu: "Nếu chị nói lúc bữa sáng, em còn có thể nhét ít quả thông cho ba em mang về."
Triệu Xuân Lan nghe, không nhịn được nói: "Em cũng thật là có hiếu với nhà mẹ đẻ."
Thẩm Mỹ Vân nở nụ cười: "Ba mẹ em cũng chỉ có một đứa con gái rượu là em, bọn họ đã nuôi nấng em, đương nhiên em cũng phải báo đáp cho họ."
Người ấy mà, đều là có qua có lại.
Không có tình yêu nào mà vô duyên vô cớ cả.
Nghe Triệu Xuân Lan nói vậy, Triệu Ngọc Lan cũng nhìn sang.
Sẽ bị bẩn.
"Chúng ta ăn mặc không khác nhau lắm nhỉ."
Ba người kết bạn mà đi, liếc nhau một cái, không nhịn được nở nụ cười.
Chờ cô thay đồ xong, Triệu Xuân Lan đã đang chờ cô, còn cả Triệu Ngọc Lan ở nhà bên.
"Nhưng mà, sao cùng là áo vải đồ thùng, mà khi tới trên người Mỹ Vân, thì lại trở nên đẹp như vậy chứ?”
Cô vào nhà thay một bộ quần áo, là trang phục công nhân màu xám tro, thuận tiện để đi tách vỏ thông. Dù sao nếu mặc đồ đẹp đi làm việc, thì cô cũng không nỡ đi tách vỏ thông.
Triệu Ngọc Lan thở dài một hơi: "Đúng thật." Mặc dù Thẩm Mỹ Vân mặc trang phục công nhân, tóc đều cột ở sau đầu, gò má tuyết trắng sạch sẽ, mặt mộc hướng lên trời, vài sợi tóc rơi rụng trước mặt, càng lộ ra vẻ ấm áp dịu dàng như ngọc.
Thật là đúng như câu nói, dù mặc đồ vải áo thô, cũng khó giấu nhan sắc tuyệt trần.
Quả nhiên.
Triệu Ngọc Lan thè lưỡi: "Chị đúng là có một đôi mắt sắc bén."
Hình như không khác biệt mấy so với trước kia.
Thẩm Mỹ Vân nhướn mày: "Chuyện này thì chị không tin đâu, rõ ràng buổi sáng còn thấy chỉ đạo viên Ôn mua cơm về cho em ăn."
"Em mới kết hôn được hai tháng mà đã cảm thấy mình như một bà mẹ già, nhưng Mỹ Vân vẫn còn như thiếu nữ ấy."
Bọn họ vừa nói vừa cười, vừa đi tới căn tin.
"Mà cần mọi người cùng nhau ra tay giúp sức."
"Khoảng thời gian trước, doanh trại chúng ta đã đến Thanh Sơn thu thập quả thông, hẳn mọi người đều đã biết."
Anh ấy ho nhẹ một tiếng, cầm chiếc loa lớn có hình ngôi sao đỏ: "Mọi người đã tới rồi, vậy giờ tôi sẽ thông báo một chuyện."
Sĩ quan hậu cần đứng ở phía trước, thấy mọi người đã đến khá đông đủ.
"Hiện giờ quả thông đều được phơi khô, phải tách hơn một vạn cân quả thông, cũng không phải chuyện dễ dàng."
Bây giờ còn chưa tới giờ cơm, căn tin bị dọn rỗng, để chừa chỗ cho mọi người mở đại hội.
Trước khi phía dưới bắt đầu ồn ào.
Sĩ quan hậu cần lại nói một câu: "Mà số quả thông này, vốn cũng không phải ngắt cho bộ đội, mà là cho mọi người."
"Vì để cho mọi người cuối năm có thể có thêm một ít đồ ngon, lúc này mới có số quả thông này."
Mắt thấy không ít người đều nghe lọt vào tai.
Triệu Xuân Lan không nhịn được nhẹ giọng cười giễu một tiếng, nhỏ giọng nói thầm với Thẩm Mỹ Vân.
"Nghe lời này mà xem, còn không phải là vì bộ đội không có tiền, không phát nổi phúc lợi, lúc này mới đi ngắt lấy quả thông, bây giờ lại thành vấn đề của chúng ta."
Nói xong lời này, cô ấy còn liếc Thẩm Thu Mai một cái: "Bình thường cô cãi nhau với vị kia nhà cô, không thắng nổi đúng không?"
Chỉ bằng ý tưởng thay mận đổi đào này của sĩ quan hậu cần, người bình thường thật sự không cãi lại nổi.
Sắc mặt của Thẩm Thu Mai đầy phức tạp: "Hình như đúng thật."
Lúc cãi nhau ở nhà, cho tới bây giờ cô ấy đều chưa từng cãi thắng sĩ quan hậu cần.
Đối phương luôn bày hết đạo lý này tới đạo lý khác.
Triệu Xuân Lan đồng tình nói: "Để tôi dạy cho cô một biện pháp, sau này mỗi lần anh ta bắt đầu giảng đạo lý, thì cô cứ bịt lỗ tai lại, dùng quan niệm và nhận thức của mình, để ứng phó với đối phương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận