[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1128: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 7

Chương 1128: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 7Chương 1128: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 7
"Như vậy, cô sẽ không bị anh ta dẫn trật đường ray"
Thẩm Thu Mai hơi chần chờ.
Sĩ quan hậu cần ở bên trên bước lại đây, ho nhẹ một tiếng: "Mọi người đã nghe hết chưa?”
"Người đã kết hôn, thì lên nhận theo gia đình, một gia đình ba trăm cân quả thông, nhưng mà tách được bao nhiêu vỏ, thì đều tính là của cá nhân."
"Còn người độc thân, thì lên nhận dựa theo số lượng một người một trăm cân, tách vỏ xong thì giao lại cho bộ đội."
Đây chính là sự khác biệt của nhiệm vụ và phúc lợi.
Chẳng qua, các chiến sĩ đều có ý thức phục tùng mệnh lệnh, mà nhóm vợ quân nhân thì âm thầm suy nghĩ, ba trăm cân quả thông, tách vỏ từ gần mười cân đến một trăm cân quả thông, cũng không có vấn đề gì.
Nếu như vậy, thì sẽ có hạt thông để ăn từ cuối năm sang đầu năm.
"Chừng này thì phải tách đến bao giờ đây?"
Mọi người đều không phản đối.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, nhờ người giúp vác một hơi ba gói to trở về.
Nhóm vợ quân nhân nhận mỗi người ba gói to, một gói to một trăm cân, bọn họ không xách nổi, cũng may có các chiến sĩ đến giúp đỡ.
Vì thế, mọi người lấy đơn vị là gia đình đi nhận quả thông.
Sau khi ba trăm cân quả thông được vác về, đặt ở trong sân phơi nắng, cô lại bắt đầu đau đầu.
Cũng không tệ lắm.
Thẩm Mỹ Vân chỉ có thể tiếp tục phơi nắng.
Suy nghĩ một hồi, cô tìm một tấm vải nỉ, dùng chày gỗ đập đập gõ gõ, sau khi gõ lần thứ nhất, thế mà thật sự gõ ra không ít hạt thông.
Nhưng sau lần thứ hai, vẫn còn rất nhiều quả thông chưa há miệng, tất nhiên còn cất giấu hạt thông.
Chuyện này cũng không dễ dàng.
Trong nhà đang đốt giường lò, Thẩm Mỹ Vân ngồi trên giường nhặt hạt thông, đây là quy trình làm việc thứ ba.
Mạc Hà cũng rơi trận tuyết đầu tiên, tuyết trắng như lông ngỗng rơi xuống, không đến một lúc sau, đất trời bên ngoài đã biến thành một màu trắng.
Một màu trắng muốt, đẹp không tả xiết.
Chờ đến lúc tách xong ba trăm cân quả thông.
Nhặt hết những hạt thông xấu ra.
Còn cả một gói to lận.
Hạt nhỏ thì ném vào lò than đốt, hạt to thì để vào trong mẹt.
Cùng sàng chọn hạt.
Miên Miên rất ngoan, trường học cũng được nghỉ đông, cho nên đều trốn ở trong nhà, cô bé thây Thẩm Mỹ Vân đang sàng chọn hạt thông, bèn học theo ngồi ở cạnh cái mẹt.
"Mẹ ơi, chúng ta phải sàng chọn đến lúc nào ạ?"
Sau khi sàng chọn xong, là có thể cho vào nồi rang chín.
Ba trăm cân quả thông, cuối cùng tách được bảy mươi cân hạt thông, chừng này đã xem như nhiều.
Có nhà chị nào đó, ba trăm cân làm xong chỉ còn bốn mươi cân hạt thông.
Chỉ có thể nói, thứ quả thông này, nhìn thì nhiều, chứ tách xong thì chả còn bao nhiêu.
Vậy nên, nghe Miên Miên hỏi xong, Thẩm Mỹ Vân cười vô cùng ôn nhu: "Nhìn thì nhiều, nhưng làm lên thì không bao nhiêu, sàng chọn xong cái mẹt này, thì cũng chỉ còn lại nửa gói to này thôi."
"Nhanh nhất thì buổi chiều là kết thúc."
"Đến lúc đó, mẹ rang hạt thông cho con ăn."
Nghe đến rang hạt thông, mắt Miên Miên sáng rực lên: "Hạt thông ăn ngon lắm."
Cô bé cảm thấy hạt thông ăn ngon hơn hạt dưa.
"Vậy con cũng làm cùng."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, hai mẹ con ngồi trên giường, mười ngón làm như bay, trong lò than lửa cháy lách tách.
Quý Trường Tranh đẩy cửa mà vào, dẫn theo một trận gió lạnh.
Lập tức khiến nhiệt độ trong phòng cùng hạ xuống vài độ.
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn qua, liếc mắt một cái đã chú ý tới một tầng tuyết dày trên người Quý Trường Tranh.
"Sao mà anh không mở dù vậy?”
Cô nhảy xuống giường, cầm một cái khăn mặt, giúp anh lau tuyết đọng trên người.
Quý Trường Tranh cong môi nở nụ cười: "Anh đi ra ngoài tuần tra mà."
"Không mở dù được."
Nói xong, lại xoay người tới cạnh cửa: "Em xem đây là gì này?"
Thẩm Mỹ Vân tò mò đi ra ngoài nhìn, khi nhìn thấy con dê ở cửa, cô nhất thời sửng sốt: "Anh tìm đâu ra dê vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận