[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1130: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 9

Chương 1130: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 9Chương 1130: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 9
Cũng đâu phải nhà bọn họ không ăn nổi hai con dê.
Dù sao, Mỹ Vân nấu ăn rất ngon, thịt dê kia thơm ngào ngạt, một mình Quý Trường Tranh là có thể ăn hết một chậu.
Sĩ quan hậu cần vác cái má sưng tấy: "Tôi cũng đã ăn đòn rồi, giờ mà lại nhường thịt dê cho cậu, thì tôi oan ức biết mấy"
"Không có chuyện đó đâu!"
Quý Trường Tranh: "Vậy thì thật đáng tiếc."
Sĩ quan hậu cần tức xịt khói lấy ra hai mươi lăm khối tiền từ trong túi tiền.
"Nhìn thấy chưa, tôi ăn một trận đòn mới đổi được đấy."
"Cậu tự nhìn lại cậu mà xem, không bị đánh mà đã lấy được tiền, chẳng thú vị gì cả"
Không khoa học chút nào.
Quý Trường Tranh: "......"
Anh ấy thở dài một hơi: "Cậu có thể nói cho tôi cho biết, sao mà cậu có được địa vị trong nhà như hôm nay vậy?"
Sau khi đến nhà hộ gia đình kia, trả tiền xong, sĩ quan hậu cần thấy Quý Trường Tranh vội vã về nhà.
Anh nói thầm trong bụng, sĩ quan hậu cần bị đánh ngu người rồi đây mà.
Một hơi đòi gần ba mươi khối, thế mà lại không bị đánh.
"Cuộc đời như vậy quá ư không thú vị, chẳng có chút khiêu chiến nào."
Sĩ quan hậu cần: "..... “
Nói xong, anh còn đung đưa cổ tay: "Mỹ Vân nói, chờ cô ấy tích được chút tiền, đến lúc đó sẽ mua cho tôi một cái đồng hồ Rolex." "Mà anh có biết Rolex là gì không thế?"
Quý Trường Tranh nâng nâng mí mắt: "Mỹ Vân nhà tôi chưa bao giờ để ý chút tiền này.
Quý Trường Tranh khó được nhướn mày: "Vậy gặp lại sau, tôi phải về nhà xử lý dê đây."
Anh ấy ghen tị quá đi!
"Cậu đi đi!"
Không muốn nghe Quý Trường Tranh nói chuyện nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, sĩ quan hậu cần nuốt một búng máu.
"Mỹ Vân, em có muốn lấy da dê không?"
Ở một bên khác.
Về nhà là sẽ bị đánh.
Hu hu hul
Sau khi Quý Trường Tranh trở về, chuyện thứ nhất anh làm là xách con dê lên, đặt vào cái ao trong sân.
Anh ấy không dám về nhà.
Thẩm Mỹ Vân đang sàng chọn hạt thông, cô gật gật đầu: "Muốn."
"Em định dùng da dê làm một bộ bao tay cho anh, anh cố gắng lột da dê hoàn chỉnh một chút."
Quý Trường Tranh thường xuyên đi ra ngoài tuần tra, nhất là vào mùa đông, khí trời Mạc Hà rất lạnh.
Nhất định phải có một bộ bao tay bằng da dê.
Quý Trường Tranh nghe xong, càng thêm nhiệt tình.
"Đã rõ, vợ yêu."
Yêu cầu của Thẩm Mỹ Vân anh đều sẽ làm được. Thừa dịp Quý Trường Tranh đi lột da dê, Thẩm Mỹ Vân cất riêng số hạt thông cuối cùng.
Rồi dặn Miên Miên.
"Miên Miên, mẹ ra ruộng nhổ củ cải, ba đang lột da dê, con đừng sang đó nhé."
Cô sợ mùi máu tanh lúc lột da dê, sẽ làm Miên Miên sợ.
Miên Miên vốn đang ngồi trên giường chơi nghe vậy, không nhịn được mặc giày nhảy xuống.
"Con muốn xem ba lột da dê."
Cô bé chưa xem bao giờ.
"Sẽ làm con sợ đó."
Thẩm Mỹ Vân thấp giọng nói.
Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ: "Con nghĩ là con sẽ không sợ đâu ạ."
Được rồi!
Nếu là vậy, tất nhiên Thẩm Mỹ Vân sẽ không cản cô bé nữa, ngoài trời đang có một trận tuyết lớn, cô đội một chiếc mũ cho Miên Miên.
Sau khi trang bị chỉnh tề, lúc này mới dẫn cô bé đi ra ngoài.
Bên ngoài, Quý Trường Tranh đã bắt đầu làm việc, xách nguyên con dê kia, từ chỗ ao nhỏ, sang dưới mái hiên, rồi dùng một cái móc sắt, treo lên.
Con dê bị rạch một đao ở giữa, lột lớp da lông bên ngoài, lộ ra lớp mỡ trắng phèo.
Thẩm Mỹ Vân vốn tưởng cảnh này, sẽ khiến Miên Miên sợ.
Nhưng không có.
Miên Miên tò mò nhìn sang: "Ba đang lột da dê đấy ạ?"
Máu tươi còn chảy trên mặt đất.
Thẩm Mỹ Vân sợ bị hỏng, bèn cầm một cái chậu tráng men đi qua, đặt ở dưới vừa vặn hứng được. Tiết dê cũng ăn được, dù là xào dưa chua, hay là cho vào lẩu, hương vị cũng đều ngon tuyệt. Hơn nữa dạo này trời lạnh, ăn tiết dê, cả người cũng sẽ nóng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận