[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1150: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 2

Chương 1150: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 2Chương 1150: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 2
Cô bé chưa từng được ăn món gì ngọt như thế này.
Lâm Vệ Sinh từng được ăn nhiều thứ, hiểu biết cũng nhiều hơn, không khỏi nói: "Cái này là mùi vị của sữa, không giống bánh trứng"
Nhị Nhạc thì càng thẳng thắn hơn, nheo mắt hài lòng nói: "Đây là bánh gato sao? Ngon quá đi."
Còn không quen liếm tay.
"Ba ơi, ba có ăn không?”
Chạy tới chỗ của tham mưu Chu bắt đầu dùng mưu kế, chỉ chờ tham mưu Chu nói không ăn.
Tham mưu Chu còn chưa kịp nói gì.
Miên Miên đi theo lấy thêm một miếng bánh gato nữa, đưa cho Nhị Nhạc: "Nhị Nhạc, không được như vậy."
Nhị Nhạc không nhận, Miên Miên lại bắt đầu chỉ dạy: "Chú Chu, làm cha mẹ không được như vậy."
Cô bé rất nghiêm túc chỉ dạy.
Anh ấy cắn một miếng bánh gato, những chỉ cắn một bên, rất ngọt, rất thơm, đây là phản ứng đầu tiên của anh ấy.
Tham mưu Chu không nhịn được mà bật cười, giơ tay ra xoa đầu Nhị Nhạc: "Thằng bé này, nghe con."
Nhị Nhạc nhìn tham mưu Chu, rồi lại nhìn Miên Miên, nghĩ ngợi một chút: "Vậy thì nghe chị Miên Miên."
Sau đó, anh ấy đưa một nửa miếng bánh gato còn lại cho Nhị Nhạc.
"Đó là đồ của trưởng bối."
Mọi người lập tức đều quay sang nhìn Thẩm Mỹ Vân. Tham mưu Chu hứng thú: "Tại sao?"
Miên Miên lắc đầu: "Cháu cũng không biết, tóm lại là mẹ cháu dạy cháu như vậy."
"Đó là bánh gato của chú, chú không cần phải tiết kiệm để cho Nhị Nhạc đây."
Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh giải thích: "Tham mưu Chu, anh đưa miếng bánh gato này cho Nhị Nhạc, có phải là trong lòng anh nghĩ là mình là cha thì nên nhường cho con, nhường đồ ăn ngon cho con."
"Hả?"
Mọi người không hiểu.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, cô chậm rãi cắn một miếng bánh gato, vị ngọt thơm tràn ngập trong miệng, khiến cô hài lòng nheo mắt nói: "Bởi vì sự yêu thương của cha mẹ với con cái, không nên là mang theo sự mắc nợ."
Tham mưu Chu gật đầu: "Quả thật là như vậy."
Thấy anh ấy ngây ra.
Anh ấy như thể là hiểu ra, ý của Thẩm Mỹ Vân là sau khi quen thành tự nhiên, thì tương lai rất có thể anh sẽ nuôi dạy ra một đứa trẻ không hiếu thuận.
Tham mưu Chu chìm trong trầm tư.
Việc này...
Giữa người lớn và trẻ con từ khi bắt đầu là phải công bằng.
Thẩm Mỹ Vân: "Nhưng anh lại quên mất, cứ mãi như vậy, nếu như lần nào có đồ ngon Nhị Nhạc cũng hỏi anh thì sao?"
Mọi người cũng không cắt ngang, chăm chú ăn bánh gato.
Sĩ quan hậu cần cắn một miếng, không khỏi kinh ngạc mà cầm ra xem: "Bánh này làm như thế nào vậy? Sao mùi vị lại ngon như vậy?"
Tứ Muội ở bên cạnh nói một câu: "Cha ơi, về nhà cho có thể là bánh gato cho con ăn được không?”
Từ trước đến giờ cô bé chưa từng được ăn món gì ngon như thế này. Thẩm Mỹ Vân: "Chính là dùng bột mì, lòng trắng trứng gà, sữa bột và đường trắng để là, "
Câu nói này vừa nói xong.
Sĩ quan hậu cần trợn mắt, anh cầm chiếc bánh gato lên ngắm nghía: "Dùng nhiều nguyên vật liệu tốt như vậy? Chẳng trách mà lại ngon thế."
Cố Trường Tranh trợn mắt: "Cho anh nhiều nguyên liệu tốt như thế, anh có thể làm ra được chiếc bánh gato ngon như thế này không?"
Câu nói này khiến sĩ quan hậu cần ỉu xìu ngay lập tức, anh ta lắc đầu: "Không."
"Tôi nghĩ còn không nghĩ ra được, sau có thể làm được?"
"Nói cho cùng..." Anh ấy thở dài: "Vợ cậu đúng là lợi hại, đến cả bánh gato còn biết làm."
"Nói thật là sống cả đời rồi mà tôi còn chưa từng được ăn."
Bánh gato!
Vẫn còn một miếng nhỏ, anh ấy không nỡ ăn, định là để cầm về để cho vợ con ăn thử.
Còn miếng bánh trong tay Tứ Muội, là Miên Miên mời con bé tới ăn.
Tham mưu Chu nghĩ thông đột nhiên lên tiếng: "Tôi cũng chưa được ăn bao giờ."
Sau đó, anh ta quay đầu lại nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Nhưng, nếu như được làm lại từ đều thì tôi vẫn sẽ chọn chia miếng bánh này cho con."
Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Tại sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận